Đông Phương Hạ cười khẽ: “Tôi không dạy cậu ấy, chỉ nói với cậu ấy rằng khi có người theo đuổi, tâm trạng của cô gái nào cũng rất phức tạp, có lẽ sẽ rất vui, nhưng lại mang theo nỗi sợ hãi. Đối với chàng trai xông vào cuộc sống yên tĩnh của mình, tâm lý của cô ấy là ‘nghiện nhưng ngại’, cô ấy không cố tình, cũng không phải muốn thử thách người ta, mà chỉ đang đấu tranh với chính bản thân mình, sợ mình bị tổn thương. Không nên sợ rằng chủ động thì sẽ khiến cô ấy phản cảm, cậu không chủ động, cô ấy cũng không chủ động, tình cảm sẽ dần phai nhạt. Nếu lần đầu tỏ tình bị từ chối thì cũng là chuyện bình thường, đừng nên nản chí, mặc dù tôi chưa gặp cô Trương Hàm đó bao giờ, nhưng ai biết trong lòng cô ấy nghĩ gì, đúng không?”
Nghe vậy, đôi mắt của Nam Cung Diệc Phi lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ: “Anh hiểu những điều đó, cũng có nghĩa là biết hết suy nghĩ của con gái?”
“Không biết, suy nghĩ của con gái phức tạp lắm, tôi chỉ phân tích theo lẽ thường mà thôi. An Nhiên tỏ tình, có thể sẽ bị từ chối, nhưng tỏ tình vài lần nữa thì chưa biết chừng Trương Hàm sẽ đồng ý. Phải biết rằng, một cô gái lương thiện hiền lành rất dễ cảm động, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tiến hành từng bước một, quá nóng lòng đạt được thành quả thì sẽ không thể thành công được. Đầu tiên có thể làm bạn trước, dựa trên cơ sở đó để tìm ra nhược điểm của đối phương và giữ chặt lấy nó, sau đó bắt đầu tấn công. Nhưng mà cũng phải biết cách bơ cô ấy một cách thích hợp, để cô ấy có không gian riêng, đừng quấy rầy người ta mọi lúc mọi nơi. Khi đôi bên phát triển theo đúng chiều hướng thì cũng chính là lúc nảy sinh tình cảm và thiện cảm, dần dần trở nên sâu đậm”.
Nghe thấy câu ấy của Đông Phương Hạ, Nam Cung Diệc Phi mở to đôi mắt, hoàn toàn không ngờ là Đông Phương Hạ lại có mánh khóe tán gái cao tay như vậy. Theo lời anh nói, nếu nhược điểm của một cô gái bị người thích mình tìm ra, vậy thì cũng tiêu đời luôn rồi. Anh chồng đáng yêu này của cô lắm chiêu nhiều trò thật đấy.
“Đông Phương Hạ, trước kia lúc rảnh, có phải anh thường xuyên đi làm mấy chuyện đó, hại không ít em gái rồi đúng không!”
“Tôi? Tôi hại không ít em gái? Tôi làm gì có thời gian rảnh! Tất cả đều là do một người bạn dạy tôi, đồng thời đã được nhiều người kiểm chứng rồi. Thế nhưng tôi mới chỉ học được chút xíu mà thôi, cô ấy mới thật sự là nhà tâm lý học, nghiên cứu rất kỹ về mảng tình yêu”.
“Bạn với chả bè, học gì hay không học, lại đi học mấy thứ vớ vẩn này!”, Nam Cung Diệc Phi chỉ muốn bổ đầu Đông Phương Hạ ra xem rốt cuộc trong đó chứa những thứ gì.
“Tôi học mấy thứ vớ vẩn? Nếu tôi không học thì An Nhiên sẽ…”
Đông Phương Hạ không vui, còn chưa nói xong thì bỗng cảm nhận thấy có nguy hiểm ập về phía mình và Nam Cung Diệc Phi. Anh lập tức kéo Diệc Phi ra đằng sau mình, ánh mắt vốn dịu dàng trở nên sắc bén, lần lượt nhìn đám người đang vây xem đằng trước.
Đúng lúc này, hai bóng người lọt vào tầm mắt của Đông Phương Hạ, nhìn kỹ lại thì là Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh.
Tây Môn Kiếm và Dạ Ảnh cũng nhìn thấy Đông Phương Hạ, bọn họ lập tức rảo bước đi tới trước mặt anh.
“Bảo vệ Diệc Phi cẩn thận!”, Đông Phương Hạ lạnh lùng bỏ lại một câu rồi hòa vào đám đông để tìm kiếm. Sát khí ấy là hướng về phía anh!