Cố Thanh Sơn cười một tiếng nói: “Ta là tà ma, lần này tới chỉ vì muốn thả con quái vật trong bức hoạ ra thôi.”
Cả mười pho tượng của các vị kiếm tu đồng loạt xôn xao, ai ai cũng vung gươm dài trong tay, kiếm khí cuồn cuộn dâng lên.
“Yêu nghiệt, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!”
“Yêu ma khốn kiếp, ngươi chết chắc rồi!”
“Nộp mạng đi!”
Tiếng nói của bọn họ như rung động đất trời, một giây kế tiếp, chuẩn bị tung ra kiếm pháp tuyệt thế.
Bên ngoài bình phong Lục Ngọc, sắc mặt cung nữ chợt biến đổi nói: “Tên này lại lên cơn gì rồi!”
Hai tay cô nhanh chóng tạo thành pháp quyết, trong nháy mắt, pháp ấn đã thành.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chỉ cần cô dẫn linh lực vào trong thủ quyết là thuật pháp đã có thể khởi động.
Nhưng ngay thời khắc này, tâm tư của cung nữ bỗng nhiên dao động, chần chừ hồi lâu vẫn không dẫn linh lực.
Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm bình phong Lục Ngọc không chớp, qua hồi lâu, trên mặt bỗng nhiên lộ ra biểu tình kỳ quái.
…
Trong đại điện.
Cố Thanh Sơn chờ mỏi mòn mà mấy vị kiếm tu kia vẫn không xông lên.
“Đáng hận!” Tu sĩ mặt vuông hét lớn: “Ta đã dùng hết linh lực để phong ấn yêu ma, bây giờ chỉ còn lại một chút thần hồn ở bên ngoài, không thể giết chết tên này được.”
“Ta cũng vậy.”
“Ta cũng như vậy.”
Mấy vị kiếm tu đều cùng than thở.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía tượng thần ở chính giữa đại điện, kéo căng dây cung hết cỡ, sau đó thả tay.
Soạt!
Mũi tên sượt qua tai tượng thần, cắm vào trên bức bích hoạ, cả một nửa mặt tường bị phá thành một đống đổ nát.
Các kiếm tu đều ngậm miệng lại.
Đại điện tĩnh lặng đến lạ kỳ.
Gương mặt Cố Thanh Sơn không biểu tình gì lấy một mũi tên khác ra, lại kéo cung lần nữa, nhắm chuẩn tượng thần.
“Xin lỗi, vừa rồi tay trơn quá, lần này nhất định trúng.” Hắn xin lỗi nói.
Tượng thần im lặng không lên tiếng.
Cố Thanh Sơn kéo căng dây cung, nói: “Ông không muốn nói gì sao? Dẫu sao thì, ông sắp không còn cơ hội mở miệng rồi.”
Tượng thần bỗng nhiên nói: “Ngươi không sợ ta sẽ thả hung ma bậc nhất ra sao?”
Cố Thanh Sơn đáp: “Một đám tu sĩ giả danh lừa bịp vờ trấn áp yêu ma thì mạnh được đến đâu, ta còn lâu mới tin.”
Tượng thần hỏi: “Ngươi lăng mạ kiếm tu thượng cổ như vậy, là có ý gì?”
“Đây là ông đang ép ta nói, nhưng mà ta nói ra rồi, mấy người nhất định không giả danh được nữa.” Cố Thanh Sơn cười nói.
Tượng thần không đáp lại.
Trong đại điện bỗng nhiên truyền tới giọng nữ vang dội: “Nói đi, nói chuyện này cho rõ ràng!”
Đây chính là giọng nói của cung nữ kia. Hiển nhiên, nàng ta luôn đứng ở bên ngoài quan sát nơi này.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nói: “Rất nhiều kiếm tu đi nghiên cứu về các loại kiếm quyết, nhưng chẳng mấy ai lại rảnh rỗi đi nghiên cứu cả tên gọi của nó, bởi vì nghiên cứu cái này, quả thật chẳng giúp gì được cho tu vi.”
“Mà ta, trùng hợp lại là một tên kiếm tu đi chệch đường, đối với tên gọi của kiếm quyết có chút hứng thú.”
Mấy pho tượng xung quanh không nói lời nào, duy trì bầu không khí im lặng quỷ dị.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Trong kiếm quyết, Vô Cấu thuộc hệ Phong, Chu Tà mới là Lôi. Kiếm tu dùng kiếm quyết Vô Cấu Thánh, nhất định là xuất thân từ linh lực hệ Phong, ta cố ý nói người đó là kiếm tu hệ Lôi, vậy mà hắn ta cũng chẳng phản bác, hiển nhiên ngay cả hàm ý trong đó cũng không rõ.”
“Đây là sơ hở thứ nhất.” Cố Thanh Sơn không nhịn được cười ra tiếng: “Còn về cái vị kiếm tu trên người mặc trường bào phòng hộ hệ Thuỷ, cầm thanh kiếm Sương Ngưng kia, thì lại càng đáng yêu hơn.”
“Đáng yêu? Đây là ý gì?” Giọng nói cung nữ vang lên.
“Kiếm quyết của ông ta là U Hoả Thiên Nguyên, cái gọi là U Hỏa, là ngọn lửa thượng đẳng vô tận trong quỷ giới, hiển nhiên phải dùng đến linh lực của hệ Hoả để giải phóng, mà kiếm của ông ta lại là kiếm Sương Ngưng bậc hai, nếu một kiếm này vung ra, nước lửa mâu thuẫn, há chẳng phải là muốn linh lực chảy ngược, tẩu hỏa nhập ma sao?”
“Nhưng mà khí thế mà bọn họ tạo nên đúng là rất đạt, vật trên người cũng đều là thật, nhưng nếu nói là hi sinh vì dân tộc? Hả? Vậy sao ngay cả tình hình cụ thể cũng không dám nói?”
Tượng thần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thở dài nói: “Chuyện này là có nguyên nhân, ngươi nghe ta từ từ nói.”
Miệng tượng thần đang nói chuyện, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía mấy pho tượng ra hiệu.
Đột nhiên, bọn họ cùng nhau bắt quyết, hô lên: “Dịch chuyển hư không!”
Trên sàn đại điện, vô số phù văn hiện ra.
“Lần này coi như ngươi mạng lớn, sau này chúng ta gặp lại.” Tượng thần ha ha cười nói.
Trên mặt Cố Thanh Sơn lộ vẻ thương hại nhìn về tượng thần, không nói câu nào.
Một giây kế tiếp, giọng nữ to lớn mà giận dữ vang lên.