Độc Cô Minh Nguyệt lại thở dài nói: “Lý Tướng quân có thời gian thì đọc thêm sách, chỉ có văn vẻ xuất chúng mới có đất dụng võ.”
Nghe giọng điệu tôn văn khinh võ, trong lòng hắn có phần phản cảm. liền nói: “Vãn tuy có thể an bang, nhưng võ có thể định quốc. Nếu người Đại Đường ai ai cũng đi đọc sách, vậy còn ai kháng lại sự xâm nhập của quân Hồ, Minh Nguyệt cô nương. nàng nói đúng không?”
Độc Cô Minh Ngaiyệt khẽ mỉm cười, nàng không phán bác lại hắn. Lúc này, mắt nàng bỗng sáng lên nhìn về hướng hồ nước.
Trong lòng Khánh An thấy kỳ lạ. liền cũng nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy lùm hoa bên kia hồ nước có ba người đi qua. Trong đó có hai văn sĩ trạc bốn mưoi, cô nương ấy tất nhiên không phải đang ngắm nhìn hai vị này. Ánh mắt của hắn liền đật vào người thứ ba.
Đó là một thiếu niên nam tử anh khí bừng bừng. chừng hai mươi tuổi, mặt tựa quán ngọc, mắt sáng tựa tinh tú, thân bận cẩm bào. đầu đội kim quán, hắn không có để ý thấy phía bên này, mà đang thao thao bất tuyệt lớn tiếng bàn luận cùng hai vị vãn sĩ kia.
“Hoàng đế Thái Tông ta từng nói. dân có thể đẩy thuyền đi được, nhưng cũng có thể làm lật thuyền, ta cho rằng đây là điều chí phải, nếu ta trị thiên hạ. sẽ lấy dân là gốc, để dân có thể an cư lạc nghiệp, thiên hạ phong túc. tử hải tất thăng bình…”
Lý Khánh An cười nhẹ. khẩu khí của vị thiếu niên này đúng là lớn. Hắn lại liếc nhìn Độc Cô Minh Nguyệt. thấy hai má nàng phơi phới, nỗi buồn vừa rồi bỗng chốc tan biến. Trong lòng hắn đột nhiên hiểu ra. hóa ra nàng thích vị thiếu niên đối diện này…
Vị thiếu niên đã đi xa. nàng cũng đột ngột đứng dậy nhìn Lý Khánh An cười nói: “Trò chuyện CÙNG Tướng quân quả thật khiến người khác sảng khoái, bên ngoài hơi lạnh, ta đi vào trước đây.”
Hắn nhún nhún vai cười: “Minh Nguyệt cô nương cứ tự nhiên!”
Độc Cô Minh Ngaiyệt bỗng thấy áy náy, nhưng lòng cô đã bay đi mất. liền hạ giọng nói: “Lý Tướng quân, thật xin lỗi.”
Hắn cười ha hả nói: “Sao nàng lại nói thế, có gì đâu mà lỗi phải, đi mau thôi!”
Nàng thu ba trôi chảy, nhìn hắn cười rất tưoi, sau đó liền nhẹ nhàng cất bước đi.
“Mẹ kiếp, mỹ nữ mà lại có thể không thích lão Lý ta!” Hắn đưa tay rỡ rỡ vết thương trên trán, dùng khẩu khí của Lệ Phi Nguyên Lễ tự giễu cợt minh.
Hắn lại đi thêm một vòng, tuy kiến trúc trong Phủ Dương Hoa Hoa vô cùng tráng lệ. nhưng dẫu sao giờ đã là tháng 12 giá rét. tiêu điều tang hoang, chỉ đảo một vòng, hắn đã thấy không có gì để ngắm ngía. liền quay trở lại hướng đại sải.
Vừa đi đến gần bậc tam cấp, đã thấy trên đấy có người đang hành lễ với mình: “Lý Tướng quân, xin dừng bước.”
Người đến là một 2ã nam từ hơn ba mươi, da sã rất trắng, thân vận bào văn sĩ. xem ra rất có vẻ văn sĩ học thức. Hắn có ấn tượng với gã. hình như khi nãy vừa gặp trước cửa lớn.
“Ngươi là…”
“Ta là Lễ bộ Chủ khách tư nguyên ngoại lang Thôi Binh, đã được nghe danh Tướng quân từ lâu.”
“Hóa ra là Thôi Nguyên ngoại lang!” Lý Khánh An cũng chấp tay cười nói: “Nguyên ngoại lang tìm ta có việc chỉ không?”
“Không có chi, chỉ là nghe danh Tướng quân từ lâu. tối mai muốn mời Tướng quân cùng uống chén rược nhạt, không biết Lý tướng quân có nề mặt không?”
Hắn trầm ngâm một lúc liền hỏi: “Không biết Thượng thư hữu thừa Thôi Kiêu có quan hệ thế nào với Nguyên ngoại?”
“Thôi hữu thừa chính là nhị thúc của ta.”
Lý Khánh An cười ha hả nói: “Vậy được, nếu Thôi huynh không chê, ngày mai nhất định ta sẽ đến.”
Thôi Bình đại hỷ, liền rút một mảnh giấy chuẩn bị trước đưa cho Lý Khánh An: “Đây là địa chỉ nhà ta. ngày mai mời Tướng quân đến.”
Hắn nhận giấy và chấp tay nói: “Vậy được, hoàng hôn ngày mai, ta nhất định đến!”
Đi trên bậc thang. Lý Khánh An vào đại sảnh. Tối nay Dương Hoa Hoa phát ra hai ngàn tấm thiệp mời. cả gia quyến vợ con khách mời. chí ít có hơn bốn năm ngàn người, tất cả khách mời được bố trí trong ba sảnh lớn. trong đó chù sánh ở giữa lớn nhất, rộng tựa một tòa đại điện, có thể dung nạp cùng lúc bốn ngàn người, giờ đã được đặt hơn một ngàn chiếc giường dài, hai người ngồi một chiếc, đã có thể ngồi gần ba ngàn người. Quan ngũ phẩm trở lên và phu nhân nữ nhi đều có quyền ngồi ở chủ sảnh.
Cho dù hơn ngàn chiếc giường. nhưng trong chủ sảnh vẫn không thấy chật hẹp, ở giữa vẫn có một khoảng trống rộng trải đầy những tấm thảm đắt tiền từ Ba Tư. có hơn trăm nàng vũ cơ đang nhảy múa giữa âm nhạc du dương. Truyện “Thiên Hạ “
Vị trí của Lý Khánh An ở ngay chính giữa. một vị hoạn quan đang dẫn đường cho hắn. Xung quanh toàn là các quan viên tử phẩm cùng gia quyến. Các vị nữ nhi ai ai cũng trang điểm cần thận, tóc búi diễm lệ. Trong chù vô cùng ấm áp, các nữ quyến đều đã cởi bỏ áo da bên ngoài, chỉ khoát trên mình chiếc áo cánh ngắn cùng váy dài. áo váy kiêu cách phức tạp, phần lớn đều được thêu thùa các họa tiết tuyệt mỹ. Đúng là “La y diệp diệp thêu trùng trùng. kim phương bạc nga đều một vè
Đủ các màu sắc rực rỡ đỏ, tím. vàng, xanh đua sắc. khiến người mắt hoa khó phân thắng thua, các quý phụ đều rất chú trọng bảo dường. ai nấy đều để lộ nữa bầu ngực nõn. da mịn sáng ngôi, thêm chút phấn thơm, khiến người có cảm giác thoát ân thoát hiện.
Lúc này cách thời gian nhập tiệc vẫn còn một lúc. mọi người vẫn tiếp tai nhau táu ngẫu, cả sảnh chìm đắm trong tiếng lao xao chuyện trò.
Trên giường được trải da chồn rất ư ấm áp, hắn vừa ngồi xuống đã nghe có tiếng thiếu nữ trẻ gọi mình. Vừa quay đầu lại đã thấy Độc Cô Minh Châu đang ngồi cách đây không xa đang vui mừng vẫy tay với hắn. Bộ mặt phấn son đỏ hây đầy mặt của nàng đã không còn. thay vào đó là hai búi tóc kiêu Vọng Tiên, thêm chút phấn nhạt, mắt sáng răng trắng nhìn rất ư xinh xắn.
Tuy nàng năm nay vừa mười bốn tuổi, nhưng thân hình đã rất ư đầy đặn. hai ngọn bồng đào đẫy đã trước ngực, chiếc eo thon nhỏ nhắn, trông cũng rất ư bắt mắt.