Mai Cửu Lượng không hiểu: ”Cha huynh không thích người lạ vào nhà sao?”
”Không không không, cha ta rất hiếu khách rất thân thiện, nhưng mà…” Tần Tiêu Hiền gãi đầu, liên tục xoắn xuýt rồi mới nói: ”Nhưng cái mà huynh nghĩ đi gặp ông ấy…Không giống với cái mà ta nghĩ…”
Mai Cửu Lượng vẫn chưa hiểu: ”Có ý gì?”
Tần Tiêu Hiền tặc lưỡi, cắn răng hạ quyết tâm, nói rõ ra: ”Huynh quên rồi sao? Ta đã nói là ta thích huynh mà!”
Lúc này Mai Cửu Lượng mới phản ứng kịp, thoáng chốc hít sâu một hơi, mặt hơi nóng lên: ”Huynh, huynh sẽ không nói cho cha huynh biết chuyện này chứ?”
”Không được nói sao?” Tần Tiêu Hiền cau mày nói.
”Đương nhiên là không được nói rồi! Chuyện này, này sao có thể nói với cha huynh chứ! Chuyện này sẽ dọa ông ấy sợ đó!” Mặt của Mai Cửu Lượng càng ngày càng nóng, thật không biết trong đầu đứa nhỏ này nghĩ gì nữa.
Tần Tiêu Hiền chậm rãi rủ mắt, tiến lên một bước, kéo lấy tay y, chân thành nói: ”Nhưng ta đã định ở bên huynh cả đời, ngày nào đó ông ấy cũng phải biết thôi.”
Cả đời…
Trong lòng Mai Cửu Lượng thắt lại, lúc ấy khi lão Tần tỏ tình, đúng là y không có để ý, chỉ xem đó như ý nghĩ nông nổi của hắn thôi, cho dù hắn có nghiêm túc thì cũng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm túc cả đời, dù sao thì ai mà mới ở bên nhau có mấy ngày đã xác định cả đời chứ?
Nghĩ đến đó, Mai Cửu Lượng đột nhiên nhận ra điều gì đó, thoáng vùng vẫy rút tay mình lại, gượng cười nói: ”Lão Tần à, đột nhiên ta nhớ ra, hình như ta còn chưa đồng ý với huynh mà…”
”Ơ?” Tần Tiêu Hiền hơi sửng sốt, một phát nắm chặt lấy cổ tay của y, kéo y vào trong ngực: ”Lúc đó huynh không từ chối, không phải là đã chấp nhận rồi sao?”
”Như vậy sao có thể là chấp nhận chứ? Cái này rõ ràng là ta không nghĩ tới mà!” Mai Cửu Lượng cười ngượng, định tránh hắn ra, nhưng tiểu tử này nhìn gầy vậy nhưng sức lực thì lại không nhỏ!
”Vậy bây giờ huynh đã nghĩ tới chưa?” Tần tiêu Hiền cảm giác được là y đang giãy dụa, bỗng kéo y vào lòng, Mai Cửu Lượng đứng không vững ngã vào trong ngực hắn, hai tay kịp chống lên lồng ngực hắn, toàn thân run lên, ngây dại ngẩng đầu nhìn hắn: ”Nghĩ, nghĩ tới…”
Thấy dáng vẻ quẫn bách đỏ bừng cả khuôn mặt này của sư ca, Tần Tiêu Hiền không khỏi muốn trêu chọc y thêm chút, hai tay chậm rãi giữ chặt lấy eo của y, cúi đầu tới gần hơn một chút, cười xấu xa nói: ”Vậy, bây giờ sư ca cho ta một câu trả lời chắc chắn, hay là ta cho huynh thêm một chút thời gian suy nghĩ?”
Tiểu tử này bình thường nhìn ngốc nghếch, sao ở phương diện này lại có năng lực vậy chứ! A! Khoảng cách này hơi quá gần rồi, Mai Cửu Lượng dốc sức ngửa đầu ra sau, trong đầu rối như tơ vò, vô thức đáp lại: ”Hay, hay là cho ta thêm thời gian cân nhắc đi…”
Thế mà lại không từ chối! Ánh mắt của Tần Tiêu Hiền hơi khó tin nhìn y, không từ chối có phải là đã cho thấy rõ mình có hi vọng rồi không? Trời ạ! Hạnh phúc này tới hơi bất ngờ!
Mai Cửu Lượng cúi đầu không nhìn thấy được vẻ mặt của Tần Tiêu Hiền, nhưng cảm xúc của y vào giờ phút này cũng rất hoảng hốt, mình thế mà lại không từ chối hẳn, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh là vốn dĩ mình không định từ chối! Qua một thời gian nữa chẳng qua cũng sẽ đồng ý với hắn thôi!
Tần Tiêu Hiền sướng đến phát rồ rồi, sợ dọa đến y nên lật đật buông y ra, cười nói: ”Vậy xem như chúng ta đã nói xong rồi nhé!”
”Được, được…” Mai Cửu Lượng gật đầu chấp nhận số phận, vẻ mặt thật sự không nén được giận, nhẹ nhàng đẩy hắn một chút: ”Mau đi dọn đồ đi.”
”Được thôi!” Tần Tiêu Hiền vui cười hớn hở đồng ý, vội chạy về phòng thu dọn.
Một bên khác ở nhà họ Vương.
Vương Cửu Long ngủ trưa vừa tỉnh đã bị cha gọi tới phòng, mới vừa đẩy cửa vào đã thấy một bóng lưng cao gầy tong teo, nhất thời Vương Cửu Long thấy hơi khó hiểu, người này là ai vậy? Sao chưa từng gặp bao giờ?”
Vương lão gia nhìn thấy con trai, kích động vẫy tay với hắn: ”Con à, mau tới đây, con xem đây là ai này! Nhìn có nhận ra không?”
Bóng lưng cao gầy kia xoay người, trong đầu Vương Cửu Long đột nhiên hiện lên một đứa bé, vừa mừng vừa ngạc nhiên vỗ tay một cái: ”À…! Nhóc nhà giàu!”
”Cái gì mà nhóc nhà giàu!” Vương lão gia quát lớn!
Vương Dụ Tôn thoải mái mỉm cười: ”Bác trai, không sao đâu, khi còn bé anh họ đã quen gọi như vậy rồi.”
Lúc này Vương lão gia mới nguôi giận, ghét bỏ trừng mắt nhìn Vương Cửu Long: ”Cha của con già rồi, sau này Tôn nhi sẽ về đây giúp đỡ quản lý chuyện làm ăn buôn bán, con đi theo học người ta một ít đi! Có nghe chưa!”
Vương Cửu Long không để ý đến việc này, tiến lên mấy bước ôm cổ Vương Dụ Tôn, cười nói: ”Sao đột nhiên đệ tới đây, cũng mấy năm rồi không gặp? Giờ cao như vậy rồi!”
Vương Dụ Tôn này là em họ ở nơi xa của hắn, khi còn bé thường đến nhà nhau chơi, nghe nói sau này cha mẹ đều mất hết, lớn lên ở trong nhà thuê, xem như cũng mười một mười hai năm không gặp rồi.
”Không cao bằng huynh.” Vương Dụ Tôn cúi đầu cười.
Vương Cửu Long đắc ý nhướng mày: ”Đừng so với ta, ca ca thế này là quá cao, đệ như thế này mới là vừa vặn.”
Vương lão gia nghe vậy thì hừ một cái: ”Con cũng chỉ được cái cao! Tôn nhi so với con còn nhỏ hơn một tuổi mà năng lực của người ta lại lớn hơn con!”
”Con người ai cũng có sở trường riêng mà!” Vương Cửu Long cười, lại nói với Vương Dụ Tôn: ”Đi, ca ca mời đệ đi uống một ly!”
”Uống cái gì mà uống!” Vương lão gia vỗ bàn: ”Người ta tàu xe mệt mỏi, dẫn người ta đi nghỉ ngơi một chút trước đi!”
Vương Dụ Tôn xua xua tay: ”Không sao không sao.”
”Đấy! Nghỉ ngơi gì mà nghỉ ngơi! Người trẻ tuổi không cần nghỉ ngơi!” Vương Cửu Long cười, cũng không quan tâm cha hắn ở sau lưng chửi mắng, ôm vương Dụ Tôn đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói với hắn ta: ”Đúng lúc giới thiệu phu nhân của ta với đệ một chút, tên là Trương Cửu Linh.”
Vương Dụ Tôn gật đầu cười: ”Đã sớm nghe nói chuyện ca thành thân rồi, tình cảm với bà chị thế nào?”
Vương Cửu Long nhức đầu thở dài: ”Cũng vậy thôi, hai ta ký kết giao kèo, nói ra thì dài dòng lắm, sau này ta từ từ kể với đệ.”