đội an ninh công cộng và đội cứu hộ dân sự.
Phó Duyên Bác chào hỏi mọi người, an ủi Du Dương, sau đó đến gặp đội cứu hộ đang thảo luận về cách giải cứu trước chiếc xe việt dã. Vị chỉ huy hiện trường nhìn thấy Phó Duyên Bác, nhìn lướt qua cảnh hàm trên vai anh, nghiêm người cúi chào.
“Vất vả rồi, tôi là người phụ trách đơn vị của người bị mất liên lạc.” Phó Duyên Bác vươn tay ra bắt tay với người chỉ huy hiện trường.
Người chỉ huy hiện trường báo cáo đơn giản tình huống: “Đội phòng cháy chữa cháy và nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp đã xuất phát. Bởi vì người gặp nạn bị kẹt ở vùng núi. Sau khi quan sát thì họ xác định cần phải trèo lên.”
“Dự tính nhanh nhất là khi nào có thể tới được vị trí mục tiêu?”
“Nhanh nhất cũng phải hơn một tiếng.”
Lúc này, bộ đàm trong tay người chỉ huy hiện trường vang lên: “Xin các nhân viên cứu hộ người nhảy dù bị mất liên lạc chú ý, trực thăng cứu hộ cất cánh từ sân bay Tây Giao của Bắc Kinh lập tức tới địa điểm người nhảy dù bị mất liên lạc để cứu trợ, xin mọi người phối hợp.”
Phó Duyên Bác sửng sốt, không phải ba ba nói không đủ điều kiện để cất cánh?
Lúc này người duy nhất anh có thể nghĩ đến chính là Tưởng Mộ Tranh, hoặc là Trình Diệc. Chỉ có hai người bọn họ mới dám bất chấp tính mạng mà liều lĩnh cất cánh trong thời tiết xấu như thế này.
Bởi vì lần bão cát này là lớn nhất từ xưa đến giờ, nếu cố gắng cất cánh, lại còn giữ trực thăng đứng yên trên cao như vậy, làm không tốt thì có khả năng là sẽ mất cả máy bay lẫn người.
Một giờ trước.
Tưởng Mộ Tranh ra khỏi cửa hải quan, mở di động lên thì di động rung rung không ngừng, đến mấy chục giây sau mới dừng lại. Tất cả cuộc gọi nhỡ đều là của Du Dương, một cảm giác bất an không giải thích được nảy lên trong lòng.
Anh vội gọi lại, Du Dương bắt máy với giọng run rẩy xen lẫn nghẹn ngào.
Du Dương nói xong, tim Tưởng Mộ Tranh quặn đau, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, anh cố gắng trấn an: “Du Dương, không sao đâu, anh sẽ đến ngay.”
Những lời này là anh nói cho chính mình nghe, Lạc Lạc sẽ không sao cả.
Tưởng Mộ Tranh mặc kệ cả hành lý, quẳng luôn cho nhân viên công tác ở sân bay, thậm chí không kịp giải thích gì mà cuống cuồng chạy về bãi đỗ xe.
Anh không để tài xế lái xe mà cởi áo khoác ra rồi tự phóng xe như bay.
Cảm giác khó thở, anh tháo vài cúc trên của cổ áo sơ mi ra nhưng vẫn không thở nổi, cứ như sắp chết ngạt.
Đời này không có chuyện gì làm anh hối hận, điều duy nhất khiến anh hối hận muốn chết chính là xúi giục Lạc Táp đi học nhảy dù. Nếu lúc ấy anh không có quá nhiều tính toán như vậy thì lúc này cô đã không xảy ra chuyện gì.
Tưởng Mộ Tranh không nhớ rõ bản thân vượt bao nhiêu cái đèn đỏ. Chiếc xe việt dã lao đi như điên trên con đường dẫn đến sân bay Tây Giao. Bên trong xe, loa ngoài liên lục vang lên tiếng kết nối tới một số điện thoại.
“Tôi nói chứ mẹ nó cậu có thể để tôi nghỉ ngơi một chút không hả! Buổi chiều vừa mới bị đám nhãi ranh mới tới hành hạ xong, mệt sắp chết rồi đây này.”
Trình Diệc mới vừa kết thúc huấn luyện bay, mệt mỏi nằm liệt trên sô pha, nói với giọng tức tối muốn bốc khói.
“Dậy, lập tức, ngay lập tức. Bây giờ tôi sẽ đến cửa sân bay của các cậu ngay, yêu cầu tiến hành cứu hộ trên không, điểm đến là vùng núi phía Tây Nam của Thạch Gia Trang.”
“Chiều nay bên kia mới vừa phát báo động đỏ có bão cát đấy. Tưởng Mộ Tranh, cậu không bị điên đấy chứ, có chuyện gì vậy hả?”
Tưởng Mộ Tranh không có kiên nhẫn để giải thích: “Đừng nói nhảm nữa, đưa 7228 ra kho. Kiểm tra trước khi cất cánh, trang bị thiết bị cáp rơi từ trên cao, thiết bị cứu hộ kép.”
Đã mấy năm không nghe được giọng điệu này, Trình Diệc lập tức tỉnh táo, không hỏi nguyên do mà đáp theo thói quen: “Vâng!” Xoay người mặc quần áo vào lao ra khỏi văn phòng.
Nửa giờ sau, trên sân bay, những cánh quạt của một chiếc máy bay trực thăng bắt đầu quay, dần dần tăng tốc, sau đó đột ngột bay lên cùng với tiếng gầm lớn. Nó bay về phía Thạch Gia Trang.
Trên ghế phụ, Tưởng Mộ Tranh đội mũ bay trên đầu đang thuần thục đặt tọa độ trên la bàn điều hướng của trực thăng.
“Người gặp nạn là Lạc Táp?” Trình Diệc hỏi.
“Đ** m* đã biết đi cứu ai rồi mà vừa rồi còn rề rà!”
Trình Diệc: “…”
Lúc này Tưởng Mộ Tranh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng nên anh ta cũng không so đo.
Anh ta nói: “Nửa giờ trước nhận được thông báo yêu cầu hỗ trợ cứu hộ, chắc là bên trên yêu cầu nhưng khu vực của tọa độ đó không đủ điều kiện để tiến hành cứu hộ trên không. Tôi sẽ không làm một việc mà biết chắc sẽ thua thiệt.”
Lúc ấy anh ta còn chưa biết người kia là Lạc Táp, nếu biết thì chắc chắn anh ta sẽ đi mà không chút do dự.
Bởi vì cho dù là có hy vọng hay không thì việc tìm kiếm cũng chính là một loại an ủi đối với Tưởng Mộ Tranh.
Trình Diệc cười: “Nhưng bây giờ thì không giống nữa, tôi còn thiếu cậu một mạng, nếu tôi có thể cứu Lạc Táp thì sau này chính là hai vợ chồng cậu nợ tôi. Tôi còn có thể tha hồ làm ông lớn tác oai tác quái trên đầu cậu, cho nên lần mua bán này tôi cũng không sợ bị thiệt.”
Vết thương được gây ra bởi súng trên vai Tưởng Mộ Tranh chính là vì lúc trước hứng đạn thay anh ta. Nếu lúc đó không có Tưởng Mộ Tranh thì anh ta đã sớm cưỡi hạc quy tiên.
Sống lâu thêm ngần ấy năm cũng đáng giá.
Cảm xúc của Tưởng Mộ Tranh ổn định hơn chút, anh thấp giọng nói: “Trình Diệc, nếu thực sự có chuyện gì thì cái mạng này xem như tôi nợ cậu. Tôi không biết con người có kiếp sau hay không, nhưng tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Anh biết thời tiết như thế này mà bất chấp cất cánh đi cứu viện chính là tương đương với đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng anh không thể cứ thế nhìn Lạc Táp mất mạng. Mặc kệ sống hay chết, anh cũng phải đi tìm cô.
Trình Diệc chuyên tâm điều khiển: “Đài quan sát, xin kết nối với tần số liên lạc của đội cứu hộ mặt đất ở Thạch Gia Trang, hãy báo cho bọn họ là 7228 sắp tiến vào khu vực tọa độ của người bị mất liên lạc.”
“Đài quan sát đã nắm.”
Bên vách núi cây cối rậm rạp, một thân cây cao hơn mười mét và một thân cây tương đối dốc được bao phủ bởi một chiếc dù lớn màu vàng, dây dù mắc chặt vào những cành cây thô.
Lạc Táp bị gió thổi lung lay qua lại. Cô sợ bị gió thổi rớt nên chỉ có thể cố gắng ôm lấy cành cây tương đối cứng cáp ở bên cạnh để ổn định thân mình.
Đã sắp trôi qua hai tiếng, cánh tay cô còn đang chảy máu vì bị nhánh cây cắt qua khi rơi xuống.
Vừa mỏi mệt lại vừa căng thẳng, cô đã có các triệu chứng mất nước nhẹ.
Lạc Táp cúi đầu nhìn địa hình bên dưới, sẽ rất khó để đội cứu hộ mặt đất đi lên đây. Ước tính phải mất vài tiếng đồng hồ để họ đến được chỗ cô. Cô không biết rằng liệu cơ thể của mình có trụ được tới lúc đó hay không.
Bây giờ cô chỉ hy vọng rằng sẽ có đội cứu hộ trên không đến. Nhưng bầu trời mù mịt, tầm nhìn chưa tới 50m mà sắc trời cũng đã tối và gió thì lại to, căn bản là chẳng có khả năng cho đội cứu hộ trên không.
Lạc Táp thở dài, trong lòng là sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng. Cô sợ rằng sẽ không còn hy vọng để sống sót, thật tốt khi được sống.
Cô cố gắng thả lỏng bản thân, mở to mắt và cố gắng nhìn sâu hơn qua kính chắn gió, nhìn vào những vách đá gần trong gang tấc và chân núi đã mơ hồ gần như không thấy rõ ở bên dưới.
Dù bất hạnh nhưng đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như vừa rồi cô không vướng vào cây mà ngã thẳng xuống dưới kia. Vậy thì thật sự là game over rồi.
Ít nhất lúc này còn có một tia hy vọng.
Lạc Táp dùng sức ôm cành cây, cành cây thô ráp cứng cáp, hơi hơi giống với cánh tay của ba ba.
Khi còn nhỏ, những lúc ba ba cùng cô chơi trò cảnh sát bắt trộm trong sân vườn của đơn vị, mấy chú đi ngang qua đều sẽ trêu chọc cô một chút.
Cô luôn nép vào phía sau cánh tay ba rồi sợ hãi nhìn các chú.
Sau này ba mẹ ly hôn, rốt cuộc cô không còn cơ hội chơi trò chơi với ba ba nữa. Trên cơ bản là rất nhiều ký ức về ba ba của cô đều dừng lại trước lúc bảy tuổi, nhưng cánh tay của ba luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn
Đến sau này, lần đầu tiên cô luyện tập nhảy dù, khi Tưởng Mộ Tranh bế cô lên, cô cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của anh khẽ run lên.
Cô không ngờ rằng trái tim non nớt của mình cũng đã đồng thời rung lên vào lúc ấy.
Nhưng bây giờ cô cảm giác như cách bọn họ càng ngày càng xa, mí mắt càng ngày càng nặng trĩu…
Mấy chục phút sau, trên không vang lên tiếng động cơ ầm ĩ của máy bay trực thăng.
Tưởng Mộ Tranh nhắc nhở Trình Diệc: “Đừng hạ quá thấp, gió từ cánh quạt sẽ thổi cô ấy rớt xuống.”
“Yên tâm, tôi hiểu rõ.” Trình Diệc nhẹ nhàng đẩy cần điều khiển, máy bay trực thăng nghiêng nghiêng về phía tọa độ được xác định.
Trong cabin, Tưởng Mộ Tranh nhìn chiếc dù vàng cách tầm 100m ở phía dưới, trái tim anh như co chặt.
Anh không dám nghĩ nhiều, sửa sửa móc treo, kéo kéo dây cáp.
“Bộ chỉ huy cứu hộ, 7228 đã phát hiện đối tượng bị mất liên lạc tại khu vực tọa độ, đang thực hiện cứu hộ trên không.” Trình Diệc vững vàng nắm chắc cần điều khiển, trầm giọng nói vào micro của tai nghe.
“Đã nghe, chúc các anh thành công!”
Thật ra phía sau lưng Trình Diệc đã ướt đẫm, thực hiện đứng máy bay trong thời tiết tệ như thế này thật sự chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả.
Nếu đổi thành người khác thì cho dù là ông cố nội của trời có tới anh ta cũng sẽ không cất cánh.
Nhưng người này là Tưởng Mộ Tranh, anh ta có liều mạng cũng sẽ cất cánh và thực hiện đứng yên trực thăng.
Cái câu “Dậy, lập tức, ngay lập tức!” kia của Tưởng Mộ Tranh làm anh ta cảm thấy như bọn họ đang cùng nhau trở về những ngày tháng vào sinh ra tử của mấy năm về trước.
Những ký ức khắc sâu vào tận xương tủy.
Sau đó cửa khoang mở ra, Tưởng Mộ Tranh thả dây cáp xuống, rồi nhanh chóng tuột xuống theo dây cáp.
Gió lớn nên thả dây khó khăn hơn nhiều so với dự đoán trước đó của anh.
Càng gần tới Lạc Táp, tim anh càng vọt tới cổ họng. Anh cố gắng hít sâu rồi lại hít sâu.
Trước kia việc đu dây này đối với anh đơn giản giống như việc một sinh viên đại học đang làm bài tập của học sinh tiểu học vậy. Nhưng thời khắc này, anh đang phải chịu áp lực gấp nhiều lần và lo sợ rằng bản thân sẽ làm ra sai lầm.
Bác sĩ không thể tự chữa trị, thì ra chính là đạo lý này.
Ngay khi sắp tới gần cô thì đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi qua khiến dây cáp đung đưa dữ dội. Anh bị thổi chệch khỏi mục tiêu, đập vào vách đá bên cạnh.
Cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Đợi cho cơn gió này qua đi, Tưởng Mộ Tranh lại điều chỉnh góc độ, nhích gần tới Lạc Táp.
Cũng may, cuối cùng thì tất cả đều thuận lợi. Ngoại trừ có chút khó khăn thì anh đã đu được đến bên cạnh Lạc Táp.
Lạc Táp đeo kính chắn gió nên anh không nhìn rõ được mắt cô, thấy cô không có phản ứng gì thì anh có trực giác không tốt: “Lạc Lạc? Lạc Lạc?”
Cô không trả lời.
Bị treo lâu như vậy thì xuất hiện triệu chứng mất nước và hôn mê là rất bình thường. Nhưng anh sợ cô bị suy tạng.
“Lạc Lạc, là anh đây.” Anh nghẹn ngào.
Anh đưa đèn chiếu đến sát người cô. Hôm nay cô mặc một cái áo khoác thể thao màu trắng. Anh nhìn thấy rõ được ống tay trái của áo khoác đã dính đầy máu.
Hơi thở của anh như ngừng lại, cảm giác đau đớn tràn ra khắp lục phủ ngủ tạng.