Đông Phương Bất Bại dùng sức hít một hơi, cảm giác hẳn là hài tử sắp đi ra rồi.
Lúc này sắp đi vào một khắc cuối cùng của quá trình sinh sản. Y đã từng xem qua không ít sách thuốc, biết rõ đầu thai nhi đi ra được thì thân thể sau đó sẽ đi ra rất nhanh, vì vậy mãnh liệt hô hấp, lại theo cơn đau bụng sinh kịch liệt dùng sức đẩy xuống.
“Ách –“
Vật lớn ở hạ thể rốt cuộc cũng chậm rãi trượt ra.
Đông Phương Bất Bại vội nghiêng người nằm xuống, đưa tay đón được hài nhi vừa đi ra.
“Phù……oa oa oa……”
Lồng ngực nhỏ của hài nhi hình như hít thở không thông bắt đầu thở gấp, từng hơi từng hơi, theo đó mà đến chính là tiếng khóc rõ to.
Toàn thân Đông Phương Bất Bại đều đã ướt đẫm, mái tóc đen buộc gọn sớm đã ở trong hỗn loạn mà tản ra, khiến y càng có vẻ chật vật không chịu nổi. Y nhất thời có chút không thể tin được, hài tử cứ như vậy mà đã sinh ra rồi sao?
Y run rẩy ôm hài tử vào trong ngực, là nam anh vô cùng khỏe mạnh, nhưng vẫn còn bị dính cuống rốn.
Đông Phương Bất Bại trong giây lát có chút mơ hồ, không rõ ràng lắm bản thân mình là nam hay nữ, chẳng lẽ đã thực biến thành nữ nhân? Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
Y mờ mịt vô định ôm hài tử, chợt thấy hài tử đã hơi mở mắt ra, dù mới chỉ là một khe hở, nhưng mà đã có thể thấy rõ con mắt của hài tử.
Đông Phương Bất Bại nhìn xuống, không khỏi sửng sốt.
Là……
Dương Liên Đình ngưng tụ đại lượng tinh thần lực, làm một chuyến dịch chuyển không gian, đây là khoảng cách hắn có thể khống chế, cũng cách Đông Phương Bất Bại gần nhất.
Cảnh sắc xung quanh là một mảnh rừng núi, vây quanh là mấy ngọn núi cao quần tụ lại.
Dương Liên Đình triển khai sóng tinh thần tìm kiếm, biết rõ nơi đây hẳn là phía sau núi của Tung Sơn, nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng của Đông Phương Bất Bại.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng điều động nội tức, vận đủ công lực, hướng về mục tiêu đã xác định chạy như điên. Nội lực của hắn lúc này đã không kém bọn người Hướng Vấn Thiên bao nhiêu, khinh công tuy rằng thiếu luyện tập, nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Hắn một bên lao về hướng của Đông Phương Bất Bại, một bên vẫn triển khai sóng tinh thần để cảm ứng. Phạm vi Tung Sơn rộng lớn, tuy rằng tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng vẫn phải chạy mất hơn nửa canh giờ. Đột nhiên dưới chân hắn lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
Đó là……
Có một hài tử đã sinh ra!
Dương Liên Đình rõ ràng là cảm nhận được sóng tinh thần yếu ớt của hài tử, nhưng so với Bảo Nhi lúc mới sinh ra thì đã mạnh hơn nhiều.
Sắc mặt hắn đại biến, không biết Đông Phương sinh hạ hài tử như thế nào, chẳng lẽ……Không, không. Sẽ không!
Dương Liên Đình nghiêm mặt chạy vội một đường, rốt cuộc cũng chạy tới khe núi cấm địa của Tung Sơn.
“Oa oa……Oa oa oa……”
Từ xa hắn đã nghe được tiếng khóc rõ to của hài tử, thật đúng là một tiểu tử khỏe mạnh.
“Đông Phương –“
Đông Phương Bất Bại đang suy yếu tựa dưới gốc cây, một tay ôm hài tử, một tay xoa bụng, còn đang cố gắng chịu đựng cơn đau bụng sinh mà đứa bé kia đang gây ra cho y, không biết làm thế nào mới phải. Không may Ngô cung phụng vẫn đang hôn mê nằm một bên, quả thật là so với phế vật còn không bằng.
Đột nhiên một tiếng kêu quen thuộc vang lên, khiến cho hắn ngẩn người.
Chẳng lẽ là xuất hiện ảo giác? Như thế nào lại nghe được thanh âm của Liên đệ?
Đông Phương Bất Bại mơ mơ màng màng, cũng không cho là đúng, cúi đầu hừ khẽ, cố gắng gom góp một chút khí lực.
“Đông Phương!”
Lúc này theo tiếng gọi, một bóng người từ đằng xa lướt tới.
Đông Phương Bất Bại đột nhiên cả kinh, sững sỡ nhìn qua người kia, quả thực không thể tin được.
Dương Liên Đình cũng không dám tin những gì mình thấy được lúc này.
Quần áo của Đông Phương Bất Bại lộn xộn, nơi hạ thân tràn đầy vết máu dơ bẩn, trong ngực ôm một hài nhi mới sinh, thần sắc mờ mịt tiều tụy, so với lúc sinh Bảo Nhi còn chật vật hơn.
Dương Liên Đình đau lòng đến mức cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Mạnh mẽ nhào tới, đem người kia ôm vào trong ngực.
“Đông Phương, là ta đã tới chậm, đều do ta không tốt, khiến ngươi chịu khổ rồi!”
Đông Phương Bất Bại lại sững sờ nhìn hắn, đột nhiên vươn tay ra sờ sờ mặt hắn, trong miệng lẩm bẩm:
“Như thế nào lại chân thật như vậy? Chẳng lẽ ta sinh con xong liền bị choáng váng?”
Dương Liên Đình nghe xong lời nói của y liền không biết nên khóc hay nên cười, thật sự là dở khóc dở cười, chỉ một mực ôm y, dùng sức hôn lên khuôn mặt y, nói:
“Ngươi không có choáng váng, cũng không có nằm mơ, là ta a. Thật sự là ta đã trở về!”
“A, ân –“
Đông Phương Bất Bại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của hắn, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại, phát hiện ra đây không phải là nằm mơ. Ai ngờ đúng lúc đó, cơn đau bụng lại đến, một tiểu bảo bối khác cũng gấp gáp muốn được sinh ra.
Lúc này mặt trời đã nhanh xuống núi, trong rừng bóng cây lay động, trời chiều mông lung.
Dương Liên Đình luống cuống tay chân dùng áo ngoài gói kỹ con lớn lại, đặt ở một bên, đỡ Đông Phương Bất Bại tựa vào thân cây, thấy bụng y vẫn to, hơn nữa cơn đau càng lúc càng đến nhanh, vội vàng triển khai tinh thần lực, nghĩ muốn trợ giúp y.
Ai ngờ vừa rồi hắn dịch chuyển không gian trên trăm km, sớm đã hao phí hết tinh thần lực. Hắn bởi vì làm trái quy định, cấm chế so với người khác đều mạnh hơn, cho nên tinh thần lực chẳng những không có hoàn toàn khôi phục, hồi phục còn rất chậm chạp, lúc này căn bản không có cách nào giúp đỡ Đông Phương Bất Bại giống như lần trước thay đổi kết cấu thân thể, thuận lợi sinh hạ hài tử.
Dương Liên Đình thử mấy lần vẫn không được, sắc mặt không khỏi cũng trở nên trắng bệch.
Đông Phương Bất Bại dường như biết rõ hắn muốn làm gì, dùng sức nắm chặt tay của hắn, cố sức nặn ra một nụ cười, an ủi:
“Liên đệ, đừng lo lắng, tự ta có thể làm được.”
Dương Liên Đình lo lắng nói:
“Đông Phương……”
Đông Phương Bất Bại nhìn thấy hắn, cả người đều tràn đầy niềm hạnh phúc lớn lao, tinh thần cũng mạnh mẽ hơn, sức mạnh cũng được bổ sung, không còn bộ dáng chật vật mờ mịt như vừa rồi.
“Liên đệ, ngươi yên tâm, ta nhất định có thể bình an sinh hạ con của chúng ta ra. Ân, a –“
Dường như muốn chứng minh lời nói của mình, Đông Phương Bất Bại đột nhiên cong người lên, dùng sức đẩy xuống phía dưới.
