“Về nhà đi.” Giang Sơ Tinh nói: “Hôm nay trời lại lạnh hơn một chút rồi.”
Hạ Hoài cũng không phải là lo lắng về Giang Sơ Tinh, cậu biết tính cách của anh cũng như sự chân thành của anh đối với mình, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu an tâm.
Nói cho cùng, Giang Sơ Tinh là người cái gì cũng tốt, có mỗi khoản yêu đương lại không tốt, nhìn không ra người khác cũng thích anh ấy.
Sao anh ấy lại cứ ưu tú để người khác muốn dán tới thế nhỉ.
Về nhà, Giang Sơ Tinh treo cặp sách trên kệ ở hành lang rồi đi thẳng vào bếp.
“Mình làm mì cà chua đơn giản thôi nha. Anh còn phải sửa bài thi của Kỳ Tư Vũ nữa, ngày mai anh phải hệ thống lại kiến thức cho cô ấy mới được.”
Hạ Hoài không nói lời nào, mới vừa thay giày xong, Giang Sơ Tinh đã thò đầu ra khỏi phòng bếp: ” Nhờ em chút. “
Giang Sơ Tinh nói: “Em có thể giúp anh lấy bài thi từ trong cặp sách ra để ở trên bàn cà phê được không, cám ơn em nhé.”
“Được.” Hạ Hoài đồng ý.
Cậu mở khóa cặp học sinh của Giang Sơ Tinh rồi lấy ra một xấp bài thi.
Đột nhiên một thứ gì đó rơi xuống đất.
Hạ Hoài nghiêng đầu nhìn.
Là một phong thư màu hồng.
Ngoài ra còn có một chữ ký ở góc dưới bên phải- Tư Vũ thân.
Sự tỉnh táo thường ngày của Hạ Hoài lập tức biến mất khi nhìn thấy phong thư này, hai mắt tối sầm lại, đầu lưỡi liếm liếm hàm trên, tựa hồ đang kìm nén cảm xúc.
Cuối cùng, vẫn là cậu cố nhịn xuống cơn xúc động nguyên thủy của mình.
Cậu nhặt phong thư lên, nhắm mắt đem đặt lại vị trí cũ.
Cậu là một người tự tin và có nguyên tắc, cậu rất tin tưởng Giang Sơ Tinh, tin rằng anh ấy có thể giải quyết được việc này.
Chỉ là bản thân tình yêu vốn bao hàm quá nhiều tình cảm, không phải cứ muốn lý trí là được.
Sau khi Hạ Hoài đặt đồ lên bàn cà phê, trong lòng vẫn còn đang hoảng hốt.
Cậu bước vào phòng bếp ôm lấy Giang Sơ Tinh từ phía sau, chống cằm lên vai anh.
Giang Sơ Tinh sợ tới mức suýt chút nữa ném chiếc đũa vào trong nồi, ngửi được hương vị quen thuộc mới trở tay xoa xoa đầu cậu: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Hoài dụi dụi vào người anh, tự hỏi có phải do mình ảo giác mà cứ luôn ngửi thấy mùi của người khác quanh quẩn quanh đây.
Cậu có chút bất mãn.
Giang Sơ Tinh cảm giác được cậu ở trên người mình cọ tới cọ lui có chút ngứa ngáy liền cười hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, a——”
Từ cổ truyền đến một cơn đau nhẹ.
Tin tức tố Alpha cực kỳ chiếm hữu mà chặt chẽ cuốn lấy anh như thể đang tìm kiếm hay che phủ thứ gì vậy.
Giang Sơ Tinh bị cậu làm như thế khiến chân có chút chân mềm, hai má đỏ bừng: “A Hoài, em đừng dùng sức cắn mạnh quá, đau đấy.”
Hạ Hoài cuối cùng cũng có phản ứng, thè đầu lưỡi ra liếm lên tuyến thể của anh: “Anh đi tắm đi, để em nấu cho.”
Giang Sơ Tinh không rõ cậu bị làm sao, nhưng cũng không ngăn cản mà đồng ý mặc cậu muốn làm gì thì làm.
Sau khi tắm rửa xong, Giang Sơ Tinh vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa lau đầu, lại bị cậu ôm ở trước mặt.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Giang Sơ Tinh thiếu chút nữa đem cậu quăng qua vai.
Nhận ra đó là Hạ Hoài, Giang Sơ Tinh đưa tay ra vỗ vỗ lưng cậu: “Nhóc con, em bị sao vậy? Cứ dính lấy anh, không biết còn tưởng em đến kỳ giao phối đấy.”
Hạ Hoài khẽ ngửi mùi hương của anh, chóp mũi một chút lại một chút chạm vào da cổ anh.
Như cuối cùng cũng được thỏa mãn, Hạ Hoài ngậm lấy một khối da, hung hăng mà mút một cái.
Giang Sơ Tinh cau mày, tuy biết lần này khẳng định sẽ lưu lại dấu vết nhưng anh vẫn tùy ý cậu.
Hơi nước từ trong phòng tắm phảng phất bay lại đây, Hạ Hoài ngửi thấy hương hoa mỏng manh trong đó.
Từ chậm rãi liếm mút biến thành những nụ hôn nhỏ, từ cổ đến cằm rồi tới tai.
Có vẻ như cậu đang muốn ấn một biểu tượng sở hữu lên cơ thể của Giang Sơ Tinh.
Giang Sơ Tinh không thể giải thích được ham muốn thống trị đột ngột của cậu nhưng cơ thể anh vẫn thành thật đáp lại.
Anh muốn lui lại, nhưng cuối cùng lại dần bị đẩy vào tường.
Bởi vì góc độ, anh hơi hơi ngẩng đầu lên, thừa nhận hành động sở hữu dục của Alpha, thanh âm vệt nước vang lên trong không khí.
Nụ hôn của Hạ Hoài không nhẹ cũng không nặng, mang theo cảm giác ngứa ngáy lẫn thoải mái, tinh tế mà hôn lên.
Cảm nhận được nơi eo ấm nóng đã có chút vượt quá giới hạn an toàn. Giang Sơ Tinh hơi thở hổn hển đẩy cậu ra: “Đủ rồi, đừng náo loạn nữa.”
Hạ Hoài cũng dừng lại, nhìn kiệt tác của mình trên cổ Giang Sơ Tinh thì cảm giác hoảng hốt ban nãy mới dần buông xuống, thay vào đó là ý muốn sở hữu.
Cậu tựa đầu vào vai Giang Sơ Tinh, nhỏ giọng nói: “Ngày mai em sẽ đưa anh qua chỗ học bù.”
Giang Sơ Tinh cảm nhận được cảm xúc của cậu xác thật có chút không giống như thường ngày, rõ ràng mỗi ngày sáng sớm đều đưa qua, không rõ tại sao còn muốn lặp lại một lần nữa.
Nhưng anh vẫn phản ứng theo cậu, đưa tay xoa đầu cậu: “Được.”
Hạ Hoài lại lên tiếng: “Đêm nay em muốn cùng anh ngủ.”
Giang Sơ Tinh do dự vài giây,sau đó mới tỉnh táo lại: “Ngày mai phải học bù, không thể làm loạn đâu.”
Dấu vết anh còn có thể mặc áo cổ cao để che dấu, chứ để cậu làm loạn thì ngay cả đi lại cũng không được, điều đó sẽ không tốt lắm.
Hạ Hoài gật đầu: “Chỉ ôm thôi.”
Đêm đó Hạ Hoài nói lời giữ lời, Giang Sơ Tinh rất hài lòng khi cậu thực hiện đúng lời hứa.
Sáng sớm hôm sau, Giang Sơ Tinh còn chủ động cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng.
Hạ Hoài đưa Giang Sơ Tinh đến bồn hoa trước cửa nhà Kỳ Tư Vũ.
“Ngoan, buông ra, để anh đi vào nào.” eo Giang Sơ Tinh bị ôm đến không thể nhúc nhích nửa bước: “Nghe lời, buông ra.”
Hạ Hoài cứ cảm thấy cáu kỉnh một cách khó hiểu khi nghĩ tới chuyện Giang Sơ Tinh sẽ ở một mình với một cô gái khác gần như cả ngày.
“Ôm một lúc nữa thôi.”
Giang Sơ Tinh thương lượng với cậu: “Vậy cho ôm thêm một phút nữa.”
Hạ Hoài ừ một tiếng.
Khi hai người ôm nhau, Hạ Hoài nhìn thấy cửa chống trộm cách đó không xa bị mở ra, một bóng người thanh tú từ bên trong bước ra.
Cô ấy đang ngó nghiêng xung quanh, vừa nhìn bộ dáng là biết đang ngóng xem Giang Sơ Tinh đã đến hay chưa.
Tính chiếm dục của Alpha bùng nổ vào lúc này.
Cậu thực sự không thể ngăn cản người khác thích Giang Sơ Tinh, ai kêu ca ca của cậu lại có mị lực lớn như vậy.
Nhưng cậu là bạn trai anh ấy, nên quyền chủ động tuyên thệ này cậu vẫn có thể có được.
Hạ Hoài ghé vào tai Giang Sơ Tinh nhẹ giọng hỏi: “Em có thể hôn được không?”
Giang Sơ Tinh hơi giật mình.
Anh còn chưa kịp phản ứng, Hạ Hoài tách khỏi anh một khoảng cách rồi hơi cúi xuống, đầu nghiêng sang một bên, môi áp lên môi anh, còn dùng âm gió thì thào: “Mở miệng ra anh.”
Giang Sơ Tinh tuân theo theo bản năng.
Hạ Hoài thò đầu lưỡi vào, móc lưỡi từng tấc một, câu lấy lưỡi anh, chậm rãi cắn nuốt.
Cậu thực nhẹ cắn lấy môi dưới của anh rồi lại liếm hàm dưới, nâng niu lại âu yếm hôn môi anh.
Lợi dụng khi hít vào không khí, Giang Sơ Tinh đỏ mặt nhắc nhở: “Đây là nơi cộng đồng, em đừng có không biết thu liễm?”
“Em không có.” Hạ Hoài chế trụ cằm anh, lại hôn xuống mạnh hơn.
Ở góc độ này của bọn họ rất dễ dàng bị nhìn thấy.
Đặc biệt là Kỳ Tư Vũ – người đang đứng ở cửa, trong nháy mắt đã hiểu hết mọi thứ.
Kỳ Tư Vũ mở to hai mắt, sững sờ tại chỗ.
Lần trước cô có thấy hai người đó có gì đó không ổn ở Tinh Quang nhưng lúc ấy cô vẫn tưởng rằng bọn họ chỉ thân nhau như hình với bóng như lúc trước, Giang Sơ Tinh vẫn xem cậu ta như em trai mà đối đãi.
Không ngờ một người điềm tĩnh và xuất chúng đối với ai cũng một bộ điềm đạm và xa lánh như vậy lại có thể nép mình ở đây trong vòng tay của một người con trai khác thoải mái như thế.
Hôn nhau trong hoàn cảnh này làm Giang Sơ Tinh thật sự là có chút chịu không nổi.
Anh vỗ vỗ ngực Hạ Hoài, suy đoán nói: “Em tới kỳ mẫn cảm rồi sao? Tại sao luôn đánh dấu địa bàn như vậy?”
Hạ Hoài liếc nhìn về phía cửa, cô gái kia đã sớm đi.
Hạ Hoài liếm đôi môi ẩm ướt và ấm áp của anh, tàn lưu tin tức tố của Omega vẫn còn trên đó.
“Có lẽ.” Hạ Hoài giơ tay ấn lên đôi môi đỏ mọng của anh, tầm mắt dừng trên mặt anh: “Có phải em cắn bị thương anh rồi không?
“…”
Nhìn thấy bộ dạng thoái mái của cậu, trong đầu Giang Sơ Tinh hiện ra một vài hình ảnh kiều diễm.
Cảm thấy nóng lên không thể giải thích được.
Hạ Hoài sờ sờ đầu anh, cúi xuống ở bên tai anh như là hứa hẹn lại như trêu chọc: “Lần sau em sẽ nhẹ nhàng.”
“…” Sắc mặt Giang Sơ Tinh càng thêm nóng.
“Được rồi,” Hạ Hoài lợi dụng lúc anh còn đang ở trạng thái choáng váng, duỗi tay đem cổ áo anh kéo xuống một vòng, lông mày rũ xuống nhìn những dấu vết lộ ra trên người anh.
Cậu nhướng mày hài lòng, nhẹ nhàng nói: “Anh đi học bù đi.”