“Tôi biết.”
“Ở sân bay, chắc có thể sạc pin.”
“Đồ sạc chắc để ở nhà em.”
“Phải không? Vậy em về nhà tìm xem, tìm được rồi sẽ trả cho người.” Thẩm Giáng Niên vội vàng nói.
“Không sao, người lớn đã về rồi à?” Thẩm Thanh Hoà hỏi, nhưng giống như đang nhắc nhở Thẩm Giáng Niên, “Thẩm Thanh Hòa, bà ngoại em có hỏi ngày sinh của người không?”
“Hỏi.”
“…..” Thẩm Giáng Niên không biết nên nói gì: “Người sẽ không nói thật với bà ấy chứ?” Không đợi Thẩm Thanh Hoà nói, cô nói thêm: “Em nghe mẹ em nói, hồi trước bà ngoại em không có như vậy, từ khi mẹ em sinh em, bà ấy lại trở nên mê tín.”
“Mê tín cũng không sao.” Thẩm Thanh Hoà thản nhiên nói, “Cũng quà đáp lễ lại, bà em đem số tử vi ngày tháng của em nói cho tôi biết.”
“…” Quan phu nhân, người còn có thủ đoạn này… Thẩm Giáng Niên không nói nên lời, “Sau đó, bà em có nói chúng ta nên hòa hợp với nhau không?”
“Bà ấy không nói gì cả.” Thẩm Thanh Hoà thành thật trả lời, Thẩm Giáng Niên nghe vậy sắc mặt cứng đờ, “Thật sự không nói gì sao?” Thẩm Giáng Niên đột nhiên có dự cảm không lành.
“Vậy cũng không phải.” Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, “Muốn biết nói gì, thì em đến hỏi bà em đi.”
“Người nói cho em biết đi, có phải bà em nói đôi ta không hợp không?” Thẩm Giáng Niên sự tính ra hai người không hợp nhau, cô không muốn thừa nhận, nhưng mà lúc trước những người bà cô nói không hợp với cô, hơn phân nửa trong đó là kẻ tiểu nhân, luôn mang rắc rối đến cho cô.
“Không có.” Đúng là không có nói thẳng ra là không hợp, chẳng qua… Thẩm Thanh Hoà thấy Lãng Tư Duệ đi về phía này, “Thẩm Giáng Niên, đây không phải là điện thoại của tôi, tôi còn phải trả cho chủ của nó, em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ loạn, có được không?” Một câu nói ân cần dịu dàng hiếm có, Thẩm Giáng Niên cũng có chút nghe theo, “Người phải về Thượng Hải sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy người về đến nhà, báo cho em một tiếng nha.”
“….” Thẩm Thanh Hoà trầm mặc một giây, “Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên cảm thấy bớt khó chịu hơn, cô nằm xuống, dụi đôi mắt đau đớn và mỉm cười, Thẩm Thanh Hoà để tâm đến cô, ít nhất là để tâm cơ thể của cô. Thẩm Giáng Niên miễn cưỡng xóa tin nhắn từ một số lạ, nếu là từ số điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà thì thật tốt biết mấy.
Thẩm Giáng Niên thực sự muốn biết cuộc trò chuyện giữa bà ngoại cô và Thẩm Thanh Hoà về tử vi ngày sinh, nhưng cô sẽ không hỏi, chỉ cần không có nói không hợp, trong lòng cô có chút an tâm. Đương nhiên, trong lòng cô rõ ràng nhất, cho dù bà ngoại cô có nói như thế, bây giờ cô cũng không buông tha Thẩm Thanh Hoà.
Chuyện tình cảm không phải do số phận lựa chọn, huống chi, cô không tin vào số phận. Đêm đó Thẩm Giáng Niên ở nhà, từ nhà Lục Viên Sơn trở về, Thẩm Vạn Thành ra ngoài giao lưu gì đó, Lục Mạn Vân một mình trở về. Đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang ngủ say, Lục Mạn Vân đi nấu cơm trước, cơm nước chuẩn bị xong liền kêu Thẩm Giáng Niên dậy ăn.
“Mẹ, con không đói.” Thẩm Giáng Niên dụi dụi đôi mắt khô khốc.
“Cho dù không đói cũng phải dậy, ba con không có ở nhà, một mình mẹ không có hứng ăn.” Lục Mạn Vân làm vẻ nếu như ba con ở đây, mẹ đây chẳng thèm quan tâm đến con.
Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác đành phải đứng dậy, ngáp một cái: “Mấy giờ rồi ạ?” Điện thoại cũng không có tin nhắn, đoán chừng Thẩm Thanh Hoà còn chưa tới Thượng Hải, bây giờ cô mới phát hiện, vé máy bay của Thẩm Thanh Hoà là buổi chiều, sao lại đi sớm như thế chứ?
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy rằng mẹ cô chắc chắn đã nói điều gì đó với Thẩm Thanh Hoà. Khi họ ra khỏi nhà CBD vào buổi sáng, cô không nhìn thấy dấu hiệu Thẩm Thanh Hoà muốn rời đi ngay lập tức, mà cô ấy muốn rời đi ngay sau khi trò chuyện với mẹ cô. Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Giáng Niên tối sầm lại, cô đã bày tỏ lập trường với mẹ mình rồi, nếu mẹ cô vẫn như vậy, cô có cần phải nghiêm túc nói rõ lập trường và thái độ của mình một lần nữa không? Nếu không, chuyện giữa cô và Thẩm Thanh Hoà ở trong tương lai, sẽ bị mẹ cô can thiệp.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên đối mặt với chuyện này, không biết nên làm như thế nào, cô ấy thích Thẩm Thanh Hoà, nhưng Lục Mạn Vân lại là mẹ ruột của cô, với lại quan hệ của hai người chưa đủ để nói là thân thiết, hơn nữa, cô không muốn làm mẹ cô buồn.
“Đừng ngây ngốc ra đó nữa, đến mối quan hệ còn chưa xác định, cùng người trong nhà nháo không phải là chuyện tốt.” Ôn Đế ở trong điện thoại khai sáng cho Thẩm Giáng Niên, nghĩ đến Thẩm Giáng Niên nói với cô, chỉ là xác định trên thân thể, cô cười nói: “Em đó, chính là quá cố chấp, một hai phải chấp nhất với việc phải có tình yêu, có thể cho Thẩm Thanh Hoà ăn đến tận miệng là tốt rồi, quan tâm nhiều như vậy để làm gì.”
“Bởi vì em thích cô ấy, cho nên mới phát sinh quan hệ.” Nếu Thẩm Giáng Niên chỉ tìm kiếm khoái cảm thể xác thì Thẩm Thanh Hoà không phải là người duy nhất, nhưng cô phát hiện ra mình không có ý nghĩ này với bất kỳ ai khác ngoại trừ Thẩm Thanh Hoà, cứ nghĩ đến cảnh với người khác, đều cảm thấy buồn nôn.”
“Haizz, bởi vậy mới nói, ai động tâm trước sẽ thua.” Ôn Đế tiếc nuối, “Nhưng mà việc Thẩm Thanh Hoà có thể đồng ý với điều kiện này cho thấy cô ấy thực sự để tâm đến em. Với sự giàu có và địa vị của cô ấy, muốn tìm người mua vui, kiểu nào mà chẳng có.” Đây là điều mà Thẩm Giáng Niên đang nghĩ đến, nếu cô và Thẩm Thanh Hoà đều là người vô tình, thì thật ra ‘không phải tôi hay em là không được’.
“Yêu đương khác phái, chẳng phải có câu cưới trước yêu sau sao?” Ôn Đế trầm ngâm nói, “Nếu có quan hệ thể xác trước rồi nảy sinh ra tình cảm thì cũng có thể có. Tuy nhiên, tính cách em quá thẳng thắn, dễ chịu thiệt, sau nếu như bốc đồng không khống chế được, thì gọi cho chị.”
Thẩm Giáng Niên trò chuyện với Ôn Đế một lúc, nhưng trái tim cô vẫn nặng trĩu, Thẩm Thanh Hoà để tâm đến cô, vậy chẳng lẽ cô ấy thích cô sao? Điều cô có thể khẳng định, là Thẩm Thanh Hoà không có chán ghét cô. Cho nên, Thẩm Thanh Hoà nhất định có một người mà cô ấy yêu sâu sắc, nhưng có ai lại có thể sau lưng người mình yêu làm loạn chứ? Đặc biệt là người như Thẩm Thanh Hoà.
Chẳng lẽ người yêu của Thẩm Thanh Hòa đã chết? Thẩm Thanh Hoà có khi nào còn chưa quên được người ta? Thẩm Giáng Niên cảm thấy bản thân xem quá nhiều bộ phim truyền hình drama rồi.
Trên bàn ăn, Thẩm Giáng Niên cũng không hỏi gì hết, thế mà lại làm Lục Mạn Vân có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà thấy con gái không hứng thú ăn uống, Lục Mạn Vân gắp đồ cho con gái, Thẩm Giáng Niên chặn lại, “Mẹ, mẹ ăn nhiều một chút, con không đói.”
“Mẹ thấy con vẫn nên về nhà ở đi, ở CBD không ai nấu cho con ăn, mới bao lâu không gặp, mà đã gầy thấy rõ.” Lục Mạn Vân cũng đau lòng cho con gái, “Hơn nữa, ông bà ngoại luôn muốn gặp con, mỗi lần đến đây tìm con, đều không có con ở nhà, ông bà lại không nỡ làm phiền con, hôm nay trùng hợp đến đây mới gặp, chứ nếu không hai vợ chồng già đến một chuyến bay không.”
“Mẹ, con không sao, con về nhà nhiều hơn nữa được không?” Thẩm Giáng Niên không muốn nói thêm với Lục Mạn Vân, cô thật sự không có tâm trạng, Thẩm Thanh Hoà còn chưa tới Thượng Hải, sao lại không có tin tức gì, cô rất muốn gọi điện hỏi thăm.
Hiếm khi nào Thẩm Giáng Niên tỏ vẻ muốn về nhà nhiều hơn, Lục Mạn Vân cũng không ép cô nữa, chỉ nói: “Sau này mẹ không bận, cũng sẽ thường xuyên đến thăm con.” Thẩm Giáng Niên biết, giáo sư Lục muốn đến kiểm tra, thuận miệng nói, “Mẹ vui là được.” Ở trong nhà cô, ngoài Thẩm Thanh Hoà ra, làm gì có ai khác, trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng sẽ đến Bắc Kinh tim cô, cho nên, giáo sư Lục muốn làm thế nào thì làm thế đó đi.
Vất vả lắm mới ăn xong bữa tối, Thẩm Giáng Niên vẫn không nhận được tin nhắn, ngực như bị đè nén. Trời đã khuya, máy bay có bị delay thì cũng nên đến Thượng Hải rồi chứ? Thẩm Thanh Hoà rõ ràng đã đồng ý với cô, nhưng lại thất hứa với cô sao? Trong lòng Thẩm Giáng Niên nảy sinh sự khó chịu, nhưng cô thậm chí không có ai để trút bầu tâm sự. Thẩm Giáng Niên đang nằm trên giường ở nhà, thực sự rất buồn, vì vậy cô ấy đã gửi một tin nhắn cho Lê Thiển: Tiền Xuyến Tử, mình muốn ra ngoài uống rượu.
Tiền Xuyến Tử: Mình đến đón cậu, ở CBD hay ở nhà đó?
Thế nào là một người bạn tốt? Không ai có thể định nghĩa rõ ràng, nhưng ở Thẩm Giáng Niên ở đây, Lê Thiển là một người bạn tốt không thể thay thế.
“Rượu có thể uống ít, lời có thể nói nhiều.” Lê Thiển nói ám chỉ. Nửa đêm muốn uống rượu nhất định tâm tình không tốt, Lê Thiển đoán ra, rất có thể có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà. Nếu Thẩm Thanh Hoà vẫn còn ở CBD, thì Thẩm Giáng Niên không thể về nhà, khả năng duy nhất là Thẩm Thanh Hòa đã rời đi.
“Mình không muốn nói chuyện.” Thẩm Giáng Niên nửa đêm nhìn quán bar náo nhiệt mà thở dài, có không ít người tìm kiếm niềm vui trong đêm, chắc hẳn trong lòng mỗi người đều có câu chuyện cay đắng. Thẩm Giáng Niên nhấp một ngụm, trong đầu toàn là Thẩm Thanh Hoà, lơ đãng nhìn vào khoảng không, cho đến khi Lê Thiển vung tay lên trước mắt cô, “Cậu không muốn nói chuyện, vậy mình nói, cậu có chuyện muốn hỏi mình, hỏi đi, mình có thể trả lời cho cậu.” Lê Thiển thật sự không muốn nhìn thấy cái dáng vẻ vô hồn của bạn thân cô.
“Câu hỏi?” Thẩm Giáng Niên suy nghĩ và hỏi lại: “Câu hỏi nào cậu cũng có thể trả lời à?”
“Đúng vậy, giữa chúng ta, ai với ai.” Lê Thiển say sưa nói.
“Vậy mình hỏi nha.” Thẩm Giáng Niên làm vẻ hù dọa Lê Thiển, Lê Thiển trước đến giờ chẳng sợ gì, “Hỏi đi.”
“Tiền Xuyến Tử, cậu….” Thẩm Giáng Niên lời bên miệng liền không có gan hỏi thẳng, khéo léo nói: “Cậu cũng không còn trẻ nữa, thân thể sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Mặt của Lê Thiển đỏ bừng, chết tiệt, cô gái này quả thực không phải người thường, câu hỏi của Thẩm Giáng Niên vẫn khéo léo, nhưng Lê Thiển có chút ngạc nhiên, nhất định Thẩm Giáng Niên đã xảy ra quan hệ với Thẩm Thanh Hoà, có lẽ rất thích?
“Cậu hỏi mình, thế mình hỏi lại cậu.” Lê Thiển đỏ mặt, “Cậu có cùng ai cái kia này nọ chưa?”
Thẩm Giáng Niên biết cô ấy đang nói về điều gì, Lê Thiển chắc chắn đã biết gì rồi, chẳng qua là muốn từ miệng cô thừa nhận, “Hay là thế này, để cho công bằng, chúng ta một hỏi một đáp, mình trả lời câu hỏi của cậu, cậu cũng trả lời câu hỏi của mình.”
“Được!” Lê Thiển rất muốn biết, vội vàng nói: “Vậy trả lời mình trước đi.”
“Mình và Thẩm Thanh Hòa đúng là đã có quan hệ.” Lê Thiển là bạn thân nhất của cô, cho dù cô ấy có tính hóng hớt nhưng cũng sẽ không ngồi lê đôi mách, Thẩm Giáng Niên có thể chắc chắn điều này. Suy đoán của Lê Thiển được xác nhận, cô ấy càng đỏ mặt hơn, không ngờ bạn thân của cô ấy lại xông tới con đường trưởng thành sớm hơn mình, đáp lại cô nói: “Vừa rồi cậu trả lời mình rồi, thế câu hỏi của cậu là….”
“Chờ chút.”
“Gì chứ?”
“Mình muốn đổi câu hỏi.”
“Cái gì…” Lê Thiển trong lòng có dự cảm không lành.
“Không thể à?’ Thẩm Giáng Niên cố ý làm vẻ ngây thơ nói: “Mình cũng không có nói là cậu trả lời câu hỏi nào mà.”
Mẹ kiếp, dám tính kế với cô, sớm biết thế, cô không hỏi câu kia! Lê Thiển thở một hơi, tức giận nói “Cậu hỏi đi, hỏi đi nào.”
“Tiền Xuyến Tử, gần đây cậu có tự sướng không?”