Thái Oánh Oánh không nói hai lời kéo Từ Chi đi qua, bốn người rời khỏi con ngõ nhỏ.
Trần Lộ Chu nhân cơ hội tìm một bộ phim điện ảnh để xem, Thái Oánh Oánh không vui nói, “Này này, ra ngoài với chúng tôi buồn chán như vậy sao, phải xem phim giết thời gian cơ à?”
“Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta đi chơi với bạn gái cũng như vậy. Hai cậu không biết đâu, rạp chiếu phim Bác Hối chính là…” Chu Ngưỡng Khởi nói năng không biết lựa lời, suýt chút nữa đã tiết lộ hết gia cơ nhà cậu, Trần Lộ Chu không lạnh không nhạt lườm cậu ta một cái, Chu Ngưỡng Khởi lập tức chuyển giọng, “Rạp chiếu phim Bác Hối chiếu phim gì cậu ta cũng xem hết rồi đó.”
Thái Oánh Oánh tưởng rằng mình đoán sai, thấp giọng hỏi “kẻ bám đuôi”: “Hả, cậu ấy có bạn gái rồi ư?”
Chu Ngưỡng Khởi líu lo, “Ấy, chẳng phải cậu nói chỉ mời cơm thôi sao? Thế nào, muốn theo đuổi người anh em của tôi?”
“Còn lâu nhé, tôi có bạn trai rồi.” Thái Oánh Oánh không cam lòng yếu thế mà trợn mắt, “Nhưng mà tôi nói nè, nhắc đến rạp chiếu phim Bác Hối, vé xem phim ở đó đúng là đắt, còn chẳng bảo giờ tặng vé…”
“Bởi vậy mới nói, bọn họ là rạp chiếu phim lớn nhất thành phố mà…”
Từ Chi bị đẩy về phía sau, cô liếc nhìn, chàng trai này đúng là đang cúi đầu xem phim điện ảnh, hiển nhiên không có ý muốn nói chuyện với cô, hơn nữa đó còn là một bộ phim thảm họa lâu lắm rồi.
“Sao bây giờ mới xem, tôi nhớ bộ phim này đã chiếu từ năm tôi học lớp 10.” Từ Chi ra vẻ là tay già đời mà bắt chuyện.
“Thế sao? Chắc lúc trước bận quá, không để ý.”
“Hè năm nay sẽ chiếu phần hai đó.”
“Ừ.”
Từ Chi vắt hết óc tìm đề tài: “Bình thường cậu hay đi xem phim ở Bác Hối lắm hả?”
“Ừ.” Lạnh nhạt hơn hẳn vừa rồi.
“Gần đây có muốn xem phim gì không? Tôi mời cậu.” Từ Chi nói.
Rốt cuộc Trần Lộ Chu cũng ngẩng đầu, quái lạ nhìn cô, như thể không thể hiểu nổi, “Có ý gì? Mời một bữa cơm còn chưa đủ để cậu cảm ơn?”
Từ Chi cũng đâu thể mặt dày nói rằng, tôi mời cậu đi xem phim, còn cậu hãy mời tôi đi gặp mẹ của cậu.
Nói như thế không được tự nhiên lắm nhỉ?
“Không có gì.”
Từ Chi cảm thấy nhất định là không đủ tự nhiên.
Ngõ nhỏ trầm lắng yên tĩnh, rêu xanh trên mặt tường loang lổ, trên đầu tường có từng lớp lá cây xếp chồng lên nhau, ánh trăng chiếu vào đầu tường, nỗi nhớ dễ dàng lên men. Đây là một đoạn đường xuống dốc, tiếng gió vụt qua bên tai, còi xe đạp phía sau liên tục kêu “ting ting”, đám trẻ con đi đón trăng không hề cố kỵ lao vút qua người bọn họ, không có ý muốn giảm tốc độ.
Từ Chi không chú ý, vẫn đang nghĩ xem nên bắt chuyện như thế nào, suýt nữa bị đâm vào mà không biết, mạnh mẽ chuyển sang câu chuyện khác, “Cậu sinh vào ngày tháng năm nào?”
Hỏi xong lại cảm thấy không đúng, thời gian không phù hợp, chắc không thể nào có đứa con trai lớn như vậy được.
“Tôi? Hỏi sinh nhật tôi?”
Trần Lộ Chu ngẩng đầu nhìn đám trẻ con không biết sợ kia, bình tĩnh đi ra phía ngoài, có lẽ là thấy buồn cười, khóe miệng hiếm lúc cong lên, “Chi bằng cậu hãy hỏi tên của tôi trước, đến trình tự cơ bản mà cũng không biết sao?”
“… Ồ.”
Không nói gì nữa.
Trần Lộ Chu: “.…”
“Không cần nói với bạn trai cậu một tiếng sao?”
Lúc hai người đi đến đầu ngõ, Trần Lộ Chu khóa điện thoại lại, hai ngón tay cọ vào lòng bàn tay, không biết là thuận miệng hay cố ý, đứng ở đầu phố đông người qua lại, nhìn đèn xanh đèn đỏ sắp đổi màu, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không cuối.
Từ Chi cảm thấy câu hỏi này của cậu cũng chẳng thân thiện gì, suy nghĩ thứ hai chính là, làm bạn gái của cậu ta nhất định sẽ bị gò bó.
“Chẳng lẽ có bạn trai thì không thể ăn cơm với người khác phái sao?”
Ánh mắt của cô quá thành khẩn, thành khẩn đến nỗi Trần Lộ Chu đang xoay di động trong tay cũng phải dừng lại.
“… Hỏi hay lắm.”
Quán nướng BBQ ở ngõ Di Phong nổi tiếng xa gần, đừng nói là thành phố Khánh Nghi, mấy tỉnh lân cận cũng có không ít khách du lịch tìm đến đây, vào thời điểm này, đúng lúc quán ăn chật ních người, các loại xe sang tận dụng mọi địa hình để dừng chân. Từ Chi không muốn xếp hàng, lên ứng dụng tìm quán ăn nào đó có ít người rồi đặt chỗ, cũng là món đặc sản nổi tiếng của bọn họ, hải sản nướng.
Sau khi ngồi xuống, di động của Trần Lộ Chu vang lên. Cậu vừa xem thực đơn vừa nhìn lướt qua, ấn tắt máy, trên màn hình hiển thị ghi chú: Nữ Vương Đại Nhân.
Từ Chi và Thái Oánh Oánh nhìn nhau.
Chu Ngưỡng Khởi biết là người mẹ gây mất hứng kia của cậu, “Ồ, cứng đấy. Điện thoại của nữ vương đại nhân mà cũng không dám nhận? Không muốn mở khóa thẻ à?”
“Cậu nhắc tôi mới nhớ.” Trần Lộ Chu cam chịu thở dài, đưa thực đơn cho hai cô gái ở đối diện, “Các cậu gọi đi.”
Chu Ngưỡng Khởi hưng phấn gõ bàn: “Mau mau, lẹ lên, không cần phải tiết kiệm cho cậu ta, bảo ông chủ mang mười con tôm sashimi lên trước đi.”
Thái Oánh Oánh cầm lấy thực đơn: “Để chúng tôi mời.”
Chu Ngưỡng Khởi: “Yên tâm đi, cậu ta chưa để con gái trả tiền bao giờ đâu.”