Aizz nhưng nàng cũng không muốn bị thương a…
Vì vậy Lam Nguyệt thân ảnh nhoáng lên, bỗng chốc cướp đoạt trường tiên trong tay Phượng Lam Thanh, một cước tung ra, cả ba người kia lập tức bay thẳng vào phòng.
Lam Nguyệt đứng ở cửa, gương mặt thượng mang theo tươi cười, nhưng vào mắt đám người Phượng Lam Thanh lại như quỷ địa ngục tu la, lạnh lẽo đáng sợ.
“A…a.. quỷ… Có quỷ a…”
Phượng Lam Thanh cả người rung rẩy, hai nha hoàn bên cạnh nàng cũng không khá hơn là mấy, bọn họ đồng tử co lại, gương mặt hốt hoảng đến tái nhợt tựa như bị thật lớn đả kích.
Lam Nguyệt nhíu nhíu mày, không vui nói:
“Cái gì quỷ nha! Bổn tiểu thư như vậy xinh đẹp, giống cái gì quỷ! Hừ”
Quân Vô Nhai nghe nàng nói mà thật sự muốn cắt lưỡi. Nàng đẹp? Bộ dạng hiện tại của nàng ra ngoài buổi tối cũng có thể doạ quỷ a!
Phượng Lam Thanh phục hồi lại tinh thần, đúng vậy, nàng cư nhiên sợ một cái phế vật? Đúng là gặp quỷ!
Phượng Lam Thanh lúc này tức giận đứng lên, nhào đến chỗ Phượng Lam Nguyệt, thét:
“Tiện nhân! Đi chết cho ta!”
Lam Nguyệt đơn giản nghiêng người, Phượng Lam Thanh mất đà tại cửa, xuýt té ngã, Lam Nguyệt thấy vậy liền tốt bụng cho nàng một đạp, trực tiếp bay ra cửa.
Lam Nguyệt vung lên trường tiên, cuốn lấy hai nha hoàn, một lần hướng ra cửa ném.
“Á”
Cả ba người đau đớn hét lên, thảm nhất vẫn là Phượng Lam Thanh bị hai nha hoàn đè lên, Lam Nguyệt quan sát chốc lát, ách, có chút đau a!
Lam Nguyệt cầm trường tiên ném ra, khoé môi cong lên:
“Tam muội, bị một ‘phế vật’ đánh, tư vị như thế nào?”
Nói xong định đóng cửa lại, nhưng nhìn lại cửa viện, ách, xem ra không đóng được rồi, nàng xoay người bước vào.
Lát sau nàng nghe tiếng Phượng Lam Thanh rống to:
“Phượng Lam Nguyệt! Tiện nhân! Ta tuyệt đối không để ngươi sống yên”
Lam Nguyệt cũng không thèm để ý, nàng ta có bao giờ để nàng sống yên sao?
“Haha…. Phượng Lam Nguyệt, ta không nhìn ra ngươi đẹp chỗ nào.”
Lam Nguyệt vừa vào phòng, Quân Vô Nhai không khách khí cười lớn nói.
Lam Nguyệt bĩu môi, hiện tại nàng đúng là không xinh đẹp, nhưng chẳng qua làn da bị vàng, hơi ốm yếu, nếu điều dưỡng tốt, tuy không chắc sẽ kiều mị động lòng người nhưng cũng sẽ không quá khó coi a.
Lam Nguyệt chỉ ‘Hừ’ một tiếng
“Tại sao ngươi không ra tay?”
Lam Nguyệt biết Quân Vô Nhai nói cái gì, nàng bình tĩnh ngồi xuống, đúng là lúc nãy nàng đã động sát ý, bất quá cuối cùng nàng lại không ra tay, nên Quân Vô Nhai hỏi nàng.
“Không vội, chưa phải là lúc.”
Lấy năng lực hiện tại của nàng, muốn giết Phượng Lam Thanh không khó nhưng muốn cùng cả phủ tướng quân là địch, nàng chưa có năng lực đó.
______________