Tôi đoán hắn đang chửi tôi 100 lần ở trong lòng, có khả năng đang suy nghĩ ám chiêu hại tôi đây! Nếu là kiếp trước, tôi có thể sợ sẽ, nhưng hiện tại, tôi ngay cả Diệp Tiêu Tiêu còn không sợ, thì sao phải sợ tên lớp trưởng cáo mượn oai hùm như hắn?
“Tớ với hắn không có quan hệ gì đâu.” Triệu Nhan Nghiên nhỏ giọng nói.
“Ừ?”
Tôi sửng sốt một chút.
Triệu Nhan Nghiên lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, xấu hổ vô cùng, tại sao mình phải giải thích với hắn? Lập tức nàng nói sang chuyện khác:
“Lưu Lỗi, tớ đã bọc xong bìa sách giúp cậu rồi.”
“A, tốt quá, cám ơn cậu!”
Tôi cũng cố ý làm như mình không nghe thấy gì, nhưng trong lòng cũng hồi hộp. Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, tiểu nha đầu đã thích tôi rồi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tôi chăm chú nhìn cuốn sách giáo khoa vật lý, nhìn bìa sách trắng tinh, trên bìa còn có mấy nét chữ xinh đẹp, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Đối với tôi, kiến thức trong cuốn sách giáo khoa vật lý Cấp III, thì quá là đơn giản, tôi chỉ cần liếc qua một chút, mất khoảng 2 tiết thời gian xem lại nó 1 lần. Nội dung đúng như những gì kiếp trước tôi đã từng học.
Cuốn Anh ngữ thì tôi không thèm nhìn đến, kiếp trước tôi thường xuyên phải giao thiệp với Tổng công ty, Anh ngữ đối với tôi mà nói giống như tiếng mẹ đẻ.
Còn ngữ văn ở cấp III ư, tôi là người đầy kinh nghiệm thực tế, thì cần gì phải dựa vào sách giáo khoa, chỉ cần dựa vào kinh nghiệm kiếp trước là đủ, chẳng nhẽ bây giờ lại đi học lại tiếng trung hay sao?
Nhìn cuốn sách giáo khoa được Triệu Nhan Nghiên bọc chỉnh tề, tôi tiếc hận nói: Giấy da này thật trắng, nhưng có lẽ, không bao giờ… tôi lật xem cuốn sách này nữa rồi.
Sau khi xem sách xong, tôi lập tức gục xuống bàn, hoàn toàn không để ý giáo viên đang đứng trên bục giảng, hưng phấn giảng bài. Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nhìn tôi một cái, nhỏ giọng hỏi:
“Lưu Lỗi? Cậu làm sao vậy? Cậu bị bệnh sao?”
Tôi vẫn nằm xấp xuống, đáp:
“Giáo viên nói toàn lời không có ý nghĩa, tớ đi ngủ đây.”
Triệu Nhan Nghiên nghe xong chau mày, ai, đúng là quá hư hỏng rồi, thế nhưng mình tại sao lại thích một người kém cỏi như vậy.
Không được, tôi phải nghĩ biện pháp. Sau này, tôi phải thi đậu Đại học Thanh Hoa, nếu người này thì rớt thì làm sao bây giờ, Triệu Nhan Nghiên ngẩn ngơ nghĩ ngợi.
Đúng lúc, Triệu Nhan Nghiên đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, có một thanh âm vang lên:
“Bàn thứ 3 từ dưới lên, có 1 bạn nam đang ngủ, em lên bảng giải cho thầy mấy bài tập này!”
Triệu Nhan Nghiên vội vàng thu hồi ý nghĩ của mình, hắn có làm được không? Thế nhưng nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng có ích gì.
Tôi duỗi lưng một cái, đi lên bục giảng. Nhìn mấy bài tập này, trời ạ! Đây không phải là vũ nhục trí thông minh của tôi hay sao? Bài này là tìm số thực!
Tôi rất buồn bã nói với giáo viên số học:
“Em không làm được không?”
Những bạn học phía dưới nghe tôi nói như vậy, thì lập tức cười phá lên, thanh âm của Lưu Khoa Sinh là chói tai nhất.
Thầy giáo số học, giọng lạnh như băng nói:
“Không được!”
Sau đó quay xuống phía dưới nhắc nhở:
“Cười cái gì mà cười! Nếu như các em làm được thì lên bảng làm đi!”
Âm thanh xôn xao phía dưới lập tức im bặt. Chẳng lẽ tôi lại làm mọi người thất vọng ư? Tôi cầm lấy viên phấn, viết viết vẽ vẽ, sau đó, ném phấn xuống bục giảng. Lúc đi quan thầy giáo số học, tôi hạ giọng nói:
“Xin thầy, sau này cho mấy bài có chỉ số IQ cao hơn 1 chút!”
Không nghĩ tới giáo viên số học không những không có tức giận, mà lại nói với tôi:
“Cứ đến tiết của thầy em có thể ngủ!”
Những bạn học phía dưới xôn xao, thầy giáo số học lấy thước gõ lên bảng, nói:
“Nếu như các em có thể làm được như bạn ấy, thì cũng có thể ngủ! Mấy bài tập này bạn ấy làm rất đúng, cũng chính là cách chữa bài của thầy. Hết giờ!”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 7: Tớ với hắn không có quan hệ gì đâu