Họ yêu thương nguyên chủ thật lòng, dù Hạ Vi có trở lại thì cô ấy trong trái tim họ vẫn không hề biến mất, Bạch Nguyệt cũng hiểu phần nào Hạ Vi lại quyết định quay lưng với hai người họ, vì cô ta cũng như nguyên chủ, cô ta nghĩ ba mẹ này yêu nguyên chủ hơn cô ta, nên cô ta không cảm nhận được tình cảm của họ.
Hạ Vi và cả nguyên chủ điều mù mờ trong tình yêu với Cố Hàn, một kẻ mất mạng một kẻ tội đồ, kẻ được lợi nhất vẫn là Cố Hàn, hắn chẳng mất thứ gì cả.
” Ba mẹ, con không hề có ý định rời khỏi hai người, con đây là muốn cho hai người biết sự thật, với lại vô tình con cũng gặp được con gái ruột của hai người”
” Con nói gì cơ?” Mẹ cô dừng khóc sững sờ nhìn cô, ba cô cũng ngạc nhiên nhìn cô chờ đợi.
Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên bàn tay mẹ, nói:” Con đã gặp được con gái ruột của hai người, hiện tại cô ấy đang học cùng lớp với con, ba mẹ xem đi”
Bạch Nguyệt đưa hình Hạ Vi cho họ, cùng tấm giấy xác nghiệm ADN trùng khớp, ba mẹ cô ôm chầm lấy cô :” Cảm ơn con,ba và mẹ vẫn sẽ yêu thương con nên con đừng buồn, có gì cứ nói với ba mẹ con biết không?”
Ba cô xoa đầu cô, mẹ cô thì ôm lấy cô, Bạch Nguyệt cười nhìn hai người:” Ba mẹ cứ đón cô ấy về, con sẽ không buồn đâu”
Ba mẹ cô nghe cô nói càng ôm chặt lấy cô, sau đêm đó hai người bàn bạc với nhau rất lâu cuối cùng vẫn là đón Hạ Vi về, ngày mai họ sẽ đến đón Bạch Nguyệt sẵn là để gặp Hạ Vi.
Ngày hôm sau…
Lớp học kết thúc tiết cuối cùng trong ngày, Bạch Nguyệt liền bước tới trước mặt Hạ Vi, cất lời:” Ba mẹ tôi muốn gặp cô “
Hạ Vi nghi hoặc nhìn cô, nhưng vẫn dọn dẹp cặp sách bước theo cô, hai người đi tới cổng trường đã thấy ông bà Bạch đứng đợi.
” Con là Hạ Vi, con có thể nói chuyện với chúng ta một chút không?” Mẹ Bạch ôn nhu cất tiếng.
Hạ Vi nhìn mẹ Bạch, lại nhìn ba Bạch, Hạ Vi hơi gật đầu, bốn người liền tìm một quán nước đối diện trường nói chuyện.
Bạch Nguyệt ngồi với ba Bạch, mẹ Bạch thì ngồi cùng Hạ Vi. Hạ Vi bị mẹ Bạch nhìn đến nổi da gà đành phải mở lời:” Không biết cô chú tìm con có chuyện gì ạ?”
” Hạ Vi bao lâu nay con sống thế nào có thể kể chúng ta nghe không?”
Hạ Vi hoang mang nhìn mẹ Bạch, nhưng vẫn thành thật kể:” Con từ bé đã sống trong cô nhi viện, đến năm 5 tuổi được một gia đình nhận nuôi, nhưng tới khi con 15 tuổi bọn họ không cần con nữa, nên con đã lang thang khắp nơi, may gặp được người tốt cưu mang tới bây giờ.”
Bạch Nguyệt nghe tới đây cô ở trong lòng thầm truyện trò với mèo con:” Chuyện này là sao, ta nhớ sau 15 tuổi cô ta được trả lại cô nhi viện, đến gần 2 năm sau Cố Hàn mới tìm đến cô ta, bây giờ là chuyện gì?”
” Túc chủ cái này ta cũng không rõ, chắc có vấn đề về kịch bản, ta sẽ kiểm tra ngay”
” Ngươi chẳng đến tin cậy tý nào”
May mắn đến hiện tại phát hiện sớm lỗ hỏng kịch bản, nếu không về sau hậu quả sẽ không lường trước được.