“Nhưng lần này người đại diện, trợ lý, vệ sĩ đều không dẫn theo….”
Đạo diễn Lý nói xong càng cảm thấy gấp muốn điên rồi.
Có người truyền miệng nói Yến Triều không về được nữa, đương nhiên cũng có người nói có thể quay về. Đạo diễn Lý là người phía sau, ông sợ bản thân bị Yến gia lột da.
Nhưng sau khi nói xong, ánh mắt ông nhìn Cố Tuyết Nghi lại mang theo một tia hoài nghi.
Yến phu nhân thực sự có thể làm chủ Yến gia sao? Cô ấy có thể tìm được Yến nhị thiếu sao?
“Được, tôi đã biết.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp.
Đạo diễn Lý nhìn dáng vẻ cô một câu cũng không nghe vào, đến dáng vẻ cũng không có chút ý tứ gấp gáp, đáy lòng nháy mắt thất vọng vô cùng. Khó trách bên ngoài lén lút đồn thổi, nói Cố Tuyết Nghi gả vào Yến gia không nhận được quan tâm, cùng người nhà Yến gia không hợp, đến cả Yến Triều cũng xem cô như người vô hình.
Yến Văn Gia mất tích, Cố Tuyết Nghi tới đây một chuyến, nói không chừng cũng chỉ là làm ra vẻ….
“Gọi người đại diện tới đây.” Lúc đạo diễn Lý đang nghĩ lung tung, liền nghe thấy một giọng nữ truyền tới.
“A? A, được.” đạo diễn Lý nhanh chóng tìm người gọi người đại diện của Yến Văn Gia.
Yến Văn Gia. Em trai thứ hai của Yến Triều. Nghề nghiệp….. nghề nghiệp là con hát. Không, ở thời đại này gọi là “diễn viên”.
Một người có xuất thân như vậy, lại chọn nghề thế này, ít nhiều cũng khiến Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhưng mà cô cũng không thấy bài xích.
Cố Tuyết Nghi ngồi tại đó, không nhanh không chậm, thậm chí còn uống một tách trà nóng.
Sau đó, cô đợi người đại diện của Yến Văn Gia đến.
“Yến phu nhân, tôi là Tiểu Phương.” Người đại diện là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, mặc trên người một bộ tây trang không vừa người. Tay áo ngắn, ống quần cũng ngắn. Người này còn để một chút ria mép. Trên đầu đội một cái nón tròn….. cũng tính là một loại thời trang. Thời đại này luôn có vài loại thời trang mà Cố Tuyết Nghi không cách nào thưởng thức được.
Cố Tuyết Nghi cũng không khách khí, mây trôi nước chảy mà gọi một tiếng: “Tiểu Phương.”
Người đàn ông “Tiểu Phương” chuẩn bị nói gì đó, Cố Tuyết Nghi đã trước một bước quay đầu phân phó vệ sĩ: “Đem laptop theo, đem người này theo. Chúng ta hiện tại đi.”
Vệ sĩ do dự một lúc, vẫn làm theo lời của Cố Tuyết Nghi.
Anh là được Yến Triều mời tới. Nhưng hiện tại Yến Triều không có ở đây, Yến Văn Gia mất tích, Yến Văn Bách không quản việc này…. cũng chỉ còn lại một mình Cố Tuyết Nghi.
Tưởng Mộng nhịn không được cùng người đại diện nói: “Cô ta cũng thích thật, vừa tới, đã có cả đám cười vây quanh nguyện ý làm việc cho cô ta, cái biển hiện Yến phu nhân này, cũng thật lớn…..”
Người đại diện cũng nhịn không được cảm khái: “Nếu như em là Yến phu nhân, em cũng sẽ được như vậy.”
Cũng không cần phải lẩn tránh sau lưng người khác mà không được ánh sáng chiếu tới.
Vừa dứt lời, hai người họ liền thấy Cố Tuyết Nghi đi ra. Tưởng Mộng lập tức ngậm miệng. Mà Cố Tuyết Nghi đi được một nửa, đột nhiên ngừng bước: “Yến Văn Gia trông như thế nào?”
“?????”
“??????????????”
Đám người sau lưng Cố Tuyết Nghi, trên đầu đều mọc từng đám dấu chấm hỏi.
“Ngài…. không biết?”
“Ừ, không biết.” Cố Tuyết Nghi trả lời một cách đương nhiên, không có một chút ngại ngùng. Nguyên chủ cùng Yến Văn Gia tựa hồ chưa từng tiếp xúc, mà sau khi cô nhập vào thể xác này, cũng không hề quan tâm việc Yến Triều có bao nhiêu đứa em, bọn chúng lớn lên ra sao…..
Tiểu Phương chỉ có thể lấy điện thoại ra, chọn ra một tấm ảnh tạp chí to rõ cho Cố Tuyết Nghi xem.
Người thanh niên trong hình, có khuôn mặt của một vị công tử cao quý, tinh mỹ hơn nữa còn lộ ra một phần cao quý. Một ánh mắt cũng mang theo vẻ đa tình sầu muộn.
Cậu ta nhất định rất hợp với trang phục hoàng tử ngày xưa.
Cố Tuyết Nghi chậm rãi mường tượng. Sau khi khoác lên trang phục đó, khẳng định giống với Ngũ hoàng tử, đều là một dạng “thiếu đánh”.
Vệ sĩ đi cách Cố Tuyết Nghi vài bước, không nhịn được ở một bên lên tiếng: “Ngài nếu như muốn điều động phần lớn nhân thủ của Yến gia để tìm nhị thiếu, ngài cần phải liên hệ với thư ký bên cạnh tiên sinh. Chỉ có sự ủy thác của anh ta, ngài mới có thêr nhận được quyền điều phối nhất định…”
“Không cần thiết.” Cố Tuyết Nghi nói.
“Không cần thiết?” Vệ sĩ ngớ ra.
“Báo cảnh sát.”
“Báo, báo cảnh sát?” Vệ sĩ lại lần nữa đứng hình. Người giống như bọn họ giải quyết vấn đề mất tích đều sẽ tự điều động người trong nhà đi tìm, đâu có đi báo cảnh sát bao giờ? Bọn họ trước giờ chưa từng nghĩ qua phương pháp này.
“Chạy dọc theo con đường này.” Cố Tuyết Nghi nói.
Tài xế đương nhiên sẽ không dị nghị, ngoan ngoãn tuân theo chỉ thị của Cố Tuyết Nghi.
Vệ sĩ sau khi ngớ ra một hồi, cũng chỉ có thể nghe theo Cố Tuyết Nghi, đi báo cảnh sát.
Trên thực tế, Cố Tuyết Nghi không phải là dạng người ngang ngược, càng không phải là dạng người dọa dẫm. Cô đưa ra mệnh lệnh, xong cũng không tiếp tục quản, chỉ như vậy lại khiến cho những người nghe mệnh lệnh đó trắng đêm thao thức, cuối cùng đưa ra quyết định từ chối đầy gian nan, hay là chọn nghe theo lời cô.
Chuyện Yến Văn Gia mất tích không chỉ có Giản Xương Minh biết mà rất nhanh đã có thêm Giang gia, Tống gia, Phong gia…. đều biết.
Thư ký của Yến Triều vẫn đang còn nghi hoặc, nếu như có điện thoại tới, rốt cuộc có cần giúp đỡ không. Nghiêm túc mà nói, anh cũng chỉ nghe lệnh từ Yến Triều mà thôi. Kết quả thư ký băn khoăn cả nửa ngày, cuối cùng đến cả rắm điện thoại cũng không có gọi tới.
“Yến Văn Gia lại mất tích nữa sao?” Giang Tĩnh cũng không cảm thấy kỳ quái: “Nói không chừng là đang ở chỗ nào đó tìm chết đó mà….”
Giang Việt cũng không hề để tâm đến việc Yến Văn Gia sống hay chết, là bị người ta bắt cóc hay là tự mình đi tìm chết. Nhưng hắn lại nghĩ tới Cố Tuyết Nghi.
“Yến Triều cũng thực lợi hại, lớn lên vừa đẹp trai, cũng tương đối có tiền có thế, chỉ là kém anh một chút….” Giang Việt chêm vào một câu.
Giang Tĩnh: “……………” Anh hai, anh nói câu này không thấy lương tâm bị chó gặm sao?
Giang Việt, kẻ lương tâm bị chó gặm, gãy điếu thuốc một cái: “Nhưng làm phu nhân của hắn thực sự quá mệt.”
Trong đầu hắn lại lần nữa xẹt qua dáng vẻ của Cố Tuyết Nghi. Thật đáng tiếc a.
Cách phim trường tầm ba mươi cây số có một bờ biển nhỏ. Gió thổi trên bờ biển thổi chiếc áo choàng trên thân người con trai đó, lộ ra bờ ngực gầy ốm của người đó.
Người con trai đó quay mặt lại, lộ ra khuôn mặt xuất chúng.
Cậu giang rộng hai tay, rơi vào lòng biển.
Giống như người con của biển quay về với vòng tay của biển cả.
Một cô bé đứng trên chiếc thuyền ở phía xa kinh hô một tiếng.
Mà đúng lúc này, có tiếng của một chiếc thuyền đang phóng nhanh tới gần. Một bóng dáng thon dài mạnh mẽ từ trên thuyền nhảy xuống, dung nhập vào trong nước, chiếc áo khoác trắng của cô bị thổi phồng lên, hóa thành đôi cánh bướm lung linh.
Yến Văn Gia vào lúc rơi xuống, liền cảm thấy không đúng. Một chiếc thuyền áp sát, do vận tốc quá nhanh khiến cho neo của chiếc thuyền của cậu bị dịch chuyển. Theo sau đó có một bóng dáng xinh đẹp đến không chân thực nhảy xuống, mạnh mẽ ấn cậu vào trong nước.
Yến Văn Gia:???
Cậu hoài nghi người này đang muốn giết chết cậu!
Yến Văn Gia gian nan nín thở trong nước. Lúc này cậu nghe thấy kế bên mình, có tiếng điện thoại vang lên.
Đối phương không nhanh không chậm, còn rất thông thả ung dung mà bắt máy. Đầu bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
Là đứa em trai ngu ngốc của cậu đang nói: “…. Cô cho người…. đưa cơm tới sao?”
Trước mắt Yến Văn Gia tối sầm. Mẹ nó chứ cô ta đưa cơm cho mày, còn tao thì đưa đi chết là sao?