Đột nhiên cả lọt hô lên tên cô khiến cô giật mình.
– Sao…sao vậy?
Lăng Tịch lên tiếng.
– Cậu làm gì mà mọi người nói mà cậu không nói gì vậy?
– À…Mọi người nói gì vậy?
Lăng Tịch thấy cô như người làm chuyện dấu diếm nên có ý định trêu cô.
– Này! Không phải là chồng gọi về nhà đó chứ?
Nghe cô nói vậy Băng Thiên đỏ mặt quay lại chỗ khác trả lời. Thực chất Lăng Tịch chỉ muốn trêu cô nhưng sao có cảm giác giống thật vậy nè.
– Nào…nào có chứ!
Thấy cô như vậy Dung Thanh cũng muốn trêu cô.
– Không có! Không có thì sao lại đỏ mặt như vậy chứ.
Cô lại càng đỏ mặt hơn.
– Aiza! Mọi người đừng trêu mình nữa mà. Không phải mọi người gọi mình có việc gì sao?
Lúc này mọi người mới sực nhớ ra.
– Ờ…Gì nhỉ?
– A! Mình đang nói là chúng ta chơi trò sai khiến.
Lúc đầu cô thấy không ổn nên từ chối nhưng 1 lần nữa mọi người nài nỉ nên cô đành đồng ý.
– Được! Vậy chúng ta bắt đầu chơi.
Chiếc trai được xoay tròn không ngờ ngay lần xoay đầu tiên người dính lại là cô.
– Được rồi! Bây giờ tớ sẽ yêu cầu nhé.
– Được! Cậu nói đi.
Lúc này người kia mới chạy lại phía mọi người hỏi ý kiến. Lúc này Dung Thanh mới lên tiếng.
– Hay là nói cậu ấy gọi điện thoại cho người mà cậu ấy mới nhắn tin và nói rằng “em yêu yêu”. Thế nào?
Mọi người đều đồng ý nhưng cô thì chối lấy chối để còn Lạc Tử thì có chút khó chịu. Nhưng cuối cùng cô cũng bị họ ép phải đồng ý.
Cô mở điện thoại ra, người nhắn tin với cô lúc nãy có biệt danh là cậu chủ.
– CẬU CHỦ!
Mọi người cùng lên tiếng 1 người hỏi.
– Cậu chủ là ai?
– Mình không thể nói được, hay là chúng ta bỏ qua lần này đi.
Thấy cô có ý chạy chốn nên mọi người nhất quyết bắt cô gọi. Cô có chút sợ khi gọi cho anh. Chuông chỉ mới gieo có 1 hồi thì đầu dây bên kia đã nhấc máy khiến ai cũng đưa đôi mắt nghi ngờ và ngỡ ngàng.
– Nói!
Giọng nói trầm lạnh vang lên khiến cô có chút giật mình còn ai cũng im lặng nhất có thể để nghe đầu dây bên kia. Ai cũng nghi hoặc vì giọng này có chút quen.
– Cậu…cậu chủ! Em…Em yêu anh!
Cô nói lắp mãi mới nói được câu này. Đầu dây bên kia im lặng khiến cô run sợ còn ai nấy cũng hồi hộp. Họ không cho cô tắt điện thoại nên cô không thể tắt được. Đột nhiên đầu dây bên kia lên tiếng.
– Ở đâu?
– Quán…quán bar RC.
Sau khi cô nói xong thì 1 tiếng tút dài. Sau khi tiếng điện thoại tắt ai nấy cũng bất ngờ kêu lên.
– Còn nói là không có chồng! Nghe cứ như là chồng vậy, nếu không phải biệt danh là cậu chủ thì chắc ai nấy cũng tưởng là chồng cậu đó.
Lúc này 1 người khác lên tiếng.
– Nhưng cũng có thể người đó yêu Băng Thiên. Vì lúc gọi chir mới có 1 tiếng tút người kia đã nghe máy, hơn nữa khi cậu ấy nói cậu ấy yêu người ta thì đầu dây bên kia không nói gì có chút bất ngờ và chi tiết cuối cùng là người đó không có nói không yêu hay là yêu mà chỉ hỏi ở đâu chứng tỏ rất quan tâm tới cô ây.
Nghe người kia phân tích như vậy ai cũng cảm thấy đúng đến cả cô cũng có chút nghi hoặc nhưng Lạc Tử đã đen mặt từ khi nào. Lúc này Lăng Tịch lên tiếng.
– Chúng ta mau chơi tiếp thôi! Cậu chủ của người ta sắp đến đón cô ấy về mất rồi. Nãy giờ mọi người bàn cũng đã mất đến 15 phút rồi đo.
Nghe cô nói vậy thì ai nẫy cũng bỏ qua chuyện của cô mà chơi tiếp. Nhưng lần này người xui xẻo lại tiếp tuc là cô. Lúc này 1 người khác mới lên tiếng.
– Trên bàn có 1 quả táo, tớ yêu cầu cậu cầm quả táo này ăn cùng với 1 trong số người đàn ông ở đây mà không được dùng tay. Bọn tớ sẽ buộc nó vào cây gậy treo lên môi người 1 đầu.
Băng Thiên nhìn xung quanh thấy mọi người đều không thân thiết lắm nên có chút ái ngại chỉ còn mỗi Lạc Tử nhưng cô lại không muốn anh nuôi hi vọng. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải chọn Lạc Tử còn Lạc Tử thì mừng thầm.
Qủa táo được buộc vào dây và treo lơ lững 1 người cầm cây gậy đưa quả táo ra trước mặt 2 người. Lạc Tử đã cắn vào 1 bên, Băng Thiên thấy vậy thì cũng cắn nhưng chưa kịp chạm vào quả táo cánh cửa bật mở 1 lực kéo mạnh cô lại. Rồi người đó vác cô lê vai rồi đi.
Lạc Tử bước đến thì bị vệ sĩ cản lại. Ở đây ai cũng nhìn thấy rõ người đó là Dương Tử Phong, mọi người xì xào bàn tán còn Dung Thanh có chút bất ngờ xen lẫn ghen tị.