“Chờ đại công tử trở về chính ngươi hỏi hắn đi.”
Kiêu thị kéo nàng lại lắc đầu, ý bảo nàng không cần nói nữa.
“Tứ di đã xảy ra chuyện rồi sao?” Hai mẹ con nàng ngồi trên bậc thềm ở phía sau phòng bếp, A Lai tâm sự trùng điệp, “Đều là lỗi của con, nếu lúc ấy con không đi thì tốt rồi……”
“Cho dù lúc ấy con ở lại cùng nàng cũng sẽ không giúp ích được gì, không cần tự trách.”
“Nhưng mà con có thể……” Nhớ lại a mẫu từ trước đến nay không thích nàng ở bên ngoài bộc lộ võ công, kim thiền đao lại càng tuyệt đối không thể sử dụng, lời nói vừa đến bên miệng lại thu trở về.
“A Lai.” Kiêu thị sờ sờ đầu nàng, biến trở lại thành a mẫu ôn nhu hiền lành ngày xưa, “Có một số việc nỗ lực hết mình là tốt rồi. Con cần phải hiểu, thế gian này có rất nhiều chuyện bất luận con có nỗ lực như thế nào cũng không thể thay đổi. Khiến cho người ta không thoải mái chính là, cái mà con cần học không phải là làm một anh hùng, mà là phải hiểu được nên làm thế nào để buông bỏ.”
A mẫu trong lòng có bí mật.
Từ lúc nàng biết chuyện cho đến nay đã cùng a mẫu sinh hoạt tại Tạ gia, ngoại trừ đi mua sắm dụng cụ cho hoa viên, a mẫu trước nay chưa từng bước ra khỏi cánh cửa của Tạ gia, nhưng nàng biết được sự tình trong thiên hạ, cũng lén lút dạy võ công cho A Lai. Kim thiền đao mỏng như cánh ve, giấu ở trong những kẽ ngón tay có thể giết người một cách vô hình, thế nhưng a mẫu chưa bao giờ cho phép nàng dùng tới. Đối với nữ nhi chỉ nói nhiều nhất một câu đó là:
“Buông đao, mới có thể trải qua những tháng ngày an ổn.”
A mẫu không phải người bình thường, cuộc đối thoại giữa nàng cùng Vân Mạnh tiên sinh hôm nay càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng A Lai.
Trong lòng A Lai mơ hồ có một nỗi hoang mang.
Cuộc sống quen thuộc của nàng, “những tháng ngày an ổn” mà a mẫu vẫn thường nhắc tới, có lẽ sắp sửa bị đánh vỡ.
……
Tạ Tùy Sơn cưỡi ngựa bôn ba hơn nửa đêm một khắc cũng chưa từng dừng lại, mệt đến mức hai chân phát run xương sống thắt lưng căng cứng, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Tứ di.
Kỳ huyện đã bị lục soát toàn bộ, chỉ còn lại vùng đất hoang chưa khai khẩn ở ngoại ô thành đông là chưa bị lục soát. Ngoại ô thành đông mù mịt không một bóng người, ngược lại chính là địa giới tốt nhất để làm một ít chuyện bắt gà trộm chó. Tạ Tùy Sơn bảo bọn gia nô khác tiếp tục ở trong thành lục soát, hễ nhìn thấy lưu dân liền bắt giữ, còn chính mình dẫn theo một đội bộ khúc đi về phía ngoại ô thành đông.
Vùng ngoại ô thành đông ban đêm còn hoang vắng hơn so với tưởng tượng của hắn. Một tiểu tốt trong đội bộ khúc châm một ngọn đuốc đưa cho Tạ Tùy Sơn, Tạ Tùy Sơn ghìm cương ngựa thả chậm tốc độ, ánh lửa từ ngọn đuốc chiếu sáng một mảnh đêm đen.
Vạch mở đám cỏ dại khô cằn, phía sau đống đá vụn mơ hồ có một bàn chân, Tạ Tùy Sơn bảo tiểu tốt tiến lên tra xét.
“Hồi bẩm công tử, đây là một hòa thượng.”
“Hòa thượng?” Tạ Tùy Sơn liền biến sắc, “Hắn còn sống không?”
“Đã không còn thở nữa.” Tiểu tốt lật giở y phục rách nát đầy máu tươi của hòa thượng đó ra, hình dạng thi thể bên dưới lớp y phục vô cùng thê thảm, giống như bị dã thú gặm cắn, da thịt trên thân thể bị xé rách đến nát bét, nhiều chỗ còn thấy đến tận xương cốt. Tiểu tốt buồn nôn một trận, cố gắng đem cảm giác ghê tởm này áp chế xuống, nghe thấy bên kia lại có người hô lên:
“Ở đây cũng có một hòa thượng! Cũng không còn thở!”
Hai hòa thượng.
Tạ Tùy Sơn điều khiển ngựa đi loanh quanh tại chỗ, do do dự dự không có tiến lên.
Chẳng lẽ chính là hai hòa thượng đã tháp tùng Tứ di từ Đào Nguyên Tự đi ra? Bọn họ đã chết? Vậy Tứ di……
“Công tử! Công tử!”
Tạ Tùy Sơn bị một tiểu tốt hoảng sợ đột nhiên xông đến trước mắt làm cho hắn kinh hoảng, đang muốn quát mắng thì lại nghe hắn nói:
“Công tử! Tìm được Tứ di rồi!”
……
Tạ phủ cả một đêm đèn không hề tắt, toàn bộ phủ đệ từ trên xuống dưới ai cũng không dám chợp mắt, đều đang đợi tin tức của Tứ di.
Mãi cho đến khi phía chân trời lộ ra chút tia sáng, đoàn người Tạ Tùy Sơn mới trở về. Thấy hắn trở về, Diêu thị lập tức tiến lên, một đám tỳ nữ đi theo phía sau toàn bộ đều xông tới. A Lai cùng a mẫu nàng đứng ở đằng sau đám người lo lắng ngóng nhìn.
Diêu thị cùng Tạ Tùy Sơn trao đổi ánh mắt, khuôn mặt u sầu của Tạ Tùy Sơn đầy vẻ mỏi mệt khó có thể che giấu. Thấy bộ dáng này của nhi tử trong lòng Diêu thị cũng có chút đoán được, khi ba gã tiểu tốt từ phía sau Tạ Tùy Sơn mang tới ba khối vật giống nhau bị vải trắng bọc kín, nàng thậm chí còn không nhìn nhiều, đang ngầm mưu tính việc khác.
Lục nương đứng ở bên cạnh Diêu thị chỉ vào một khối vật gì đó trông như hình người nằm trên mặt đất, ngón tay cùng âm thanh run rẩy tựa như mảnh vải giữa trận cuồng phong: “Này, này, đây là……”
“Là Tứ di.” Tạ Tùy Sơn tâm sự nặng nề mà trả lời nàng, liếc mắt thoáng nhìn qua Vân Mạnh tiên sinh đứng giữa đám người đang bình thản phe phẩy cây quạt.
Câu trả lời của Tạ Tùy Sơn làm cho Lục nương trước mắt tối sầm, nàng do do dự dự đi lên phía trước, hạ quyết tâm thật lớn mới xốc mảnh vải lên.
Một viên châu tròn lăn ra ngoài.
Khi Lục nương nhìn về phía viên châu tròn kia kỳ thật đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng sự thật lại vượt quá xa sự tưởng tượng của nàng. Khi nhìn thấy rõ ràng viên châu kia chính là tròng mắt, Lục nương giống như bị một mũi kim đâm trúng, lập tức giật lùi lại hai bước. Thế nhưng chính hai bước này lại làm cho nàng nhìn thấy toàn bộ thi thể không trọn vẹn vô cùng thê thảm của Tứ di nằm trong lớp vải dính đầy máu.
Lục nương sững sờ đứng nhìn, ánh mắt giống như bị hút đi. Đến khi tỳ nữ của nàng định tiến lên an ủi, nàng đột ngột xoay đầu lại nôn một trận, nôn ra một bãi dơ bẩn trên đất.
Phụ tá đi theo nói Tứ di trước khi chết có lẽ đã bị lưu dân lăng nhục. Lưu dân đói khát cực điểm, đã ăn thịt không ít hài đồng trong thành. Tứ di vận khí không tốt, lại gặp phải đám cường đạo này.
Lục nương thất thanh khóc rống.
Nàng vốn là sợ hãi, giờ khắc này nghe được a mẫu nàng còn bị đám nô dịch dơ bẩn bệnh hoạn kia chà đạp, nỗi bi thương khi mất đi mẫu thân dấy lên sự căm giận ngút trời, nàng gấp đến độ giậm chân xoay vòng vòng tại chỗ muốn tìm một cái gì đó để phát tiết. Bỗng nhiên nàng tìm được mục tiêu, ánh mắt trở nên sắc bén, tiến đến chỗ A Lai.
“Ngươi tiện nô này! Lại không hộ chủ mà tự mình chạy về nhà! Vì sao người chết lại là a mẫu ta mà không phải là ngươi! Trả lại mạng cho a mẫu ta!”
Lục nương túm tóc A Lai đem nàng kéo đến trước mặt, đối với nàng vừa đánh lại vừa đá.
A Lai không thể đánh trả, chỉ có thể lớn tiếng giải thích: “Là Tứ di bảo ta trở về trước! Sau đó ta nghe nói đám thổ phỉ đó gây loạn trở lại tìm Tứ di thì Tứ di đã rời khỏi Đào Nguyên Tự! Ta còn đi đến Vương gia tìm nàng!”
“Ngươi còn dám cãi lại! Ngươi tiện nô này! Ngươi tiện nô này! Bây giờ ta đánh chết ngươi, cho ngươi đi thỉnh tội với a mẫu ta!”
Lục nương làm sao lại không biết Tứ di là chết ở trên đường đi đến Vương gia. Nếu không phải Tứ di một lòng một dạ muốn để cho nàng gả vào Vương gia, thì sao lại hết lần này đến lần khác chạy đến chỗ Vương gia? Nhưng nói trở lại thì căn nguyên dẫn đến bi kịch này vẫn là Tạ Tùy Sơn. Nhưng mà Tạ Tùy Sơn là trưởng tử của chính thất, tương lai sẽ kế thừa Tạ gia, có cho Lục nương mười lá gan nàng cũng không dám hướng đến huynh trưởng đòi lại công đạo. Toàn bộ tức giận cũng chỉ có thể hướng tới hạ nhân A Lai mà phát tiết.
Lục nương gào khóc lôi kéo A Lai muốn nàng đền mạng cho Tứ di, Kiêu thị cũng không thể đi níu giữ Lục nương, chỉ có thể dùng thân mình ôm lấy A Lai thay nàng chịu đòn. Bọn gia nô chung quanh thờ ơ giương mắt nhìn, chờ chủ mẫu cùng công tử lên tiếng.
Diêu thị bị thanh âm gào thét chói tai của Lục nương làm cho đau đầu, nâng tay nói: “Được rồi, hóa rồ hóa dại còn ra thể thống gì nữa, còn không mau chóng kéo nàng ra.” Nghe được chủ mẫu nói vậy, bọn gia nô vội vàng tiến lên kéo Lục nương ra khỏi người hai mẹ con A Lai. Lục nương tóc tai rối loạn hai mắt khóc sưng cả lên vẫn không chịu dừng, đành phải cưỡng ép đưa nàng trở về phòng.
Tạ Tùy Sơn chỉ vào A Lai cùng Kiêu thị nói: “Đem hai tiện nô này nhốt vào trong sài phòng canh chừng cho thật tốt, chờ đợi xử lý!”
Gia nô: “Dạ!”
