– Tìm cô để lấy mạng cô chứ làm gì – hắn nhếch mép.
– A…đừng mà..đừng làm hại tôi – cô nói.
Lý Tiểu Sở một tay để sau lưng, tay còn lại để trước ngực cơ thể không ngừng run rẩy lùi về phía sau. Hắn ta nhìn cô sợ hãi thì cười lớn, xem ra việc giết con mồi này rất dễ dàng.
Đột nhiên, một con dao cắt bánh đâm thẳng vào ngực trái của hắn, Lý Tiểu Sở cướp lấy cây súng và bom khói.
Nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng Lý Tiểu Sở chọi boom khói xuống chỗ họ cầm lấy súng lục bắn bọn họ.
Họ ngã xuống, Lý Tiểu Sở cuối người thấp xuống lấy súng và bom khói của những tên đang bị thương, định chạy lại đưa cho bọn nam chủ thì Mạc Tuấn Khiêm nói lớn:
– Lý Tiểu Sở cẩn thận phía sau –
Lý Tiểu Sở không kịp phản ứng bị người đàn ông lực lưỡng nhấc lên, hắn không nương tay ném cô thẳng tới một bàn ăn gần đó, cơ thể Lý Tiểu Sở đập thẳng xuống bàn rồi lăn xuống đất, bàn ăn đó cũng sập xuống mảnh vỡ cắt thẳng vào da thịt Lý Tiểu Sở.
Người đàn ông đó tiến đến thì bị một người đàn ông không đá văng ra, cả hai người đánh nhau. Nhân cơ hội Lý Phong chạy đến đỡ cô:
– Tiểu Sở, Tiểu Sở là anh hai đây –
– Mau…cầm lấy…cầm bom khói chọi bọn họ rồi hãy bắn, nếu không sẽ bị thương – cô thều thào.
Đưa súng và bom khói cho Lý Phong, hắn nhìn cô nói:
– Còn em thì sao? –
– Đưa cho tôi, tôi giúp cậu – một người đàn ông bước đến.
Hai anh em ngước nhìn, khí chất cao quý gương mặt điển trai nhất thời Lý Tiểu Sở chưa biết nhân vật này là ai.
– Tề Thiên Hoàng nhờ cậu – Lý Phong nói.
Tề Thiên Hoàng bế Lý Tiểu Sở chạy đến chỗ An Huyệt, An Huyệt nhìn cô bạn thân cảm thấy rất có lỗi.
– Tiểu Sở cậu không sao chứ? – An Huyệt thút thít hỏi.
– Không sao…cậu khóc cái gì chứ? – Lý Tiểu Sở cười nhìn cô bạn thân.
Mọi người nhìn cô, bị thương đầy người con cười. Lý Tiểu Sở cố gắng ngồi dậy, hỏi:
– Các người không ra giúp chú Thẩm và anh trai tôi sao? –
Mấy tên đần độn kia choàng tỉnh lập tức chạy ra chiến đấu. Khoảng 5 phút sau cảnh sát đến đám người áo đen bị bắt giữ An Huyệt và Hạ Cẩm Chi dìu Lý Tiểu Sở ra ngoài.
Một vị cảnh sát đi đến đưa An Huyệt và Hạ Cẩm Chi lấy lời khai, còn bảo cô ra ngoài có xe cứu thương bên ngoài.
– Con tên Lý Tiểu Sở đúng không? – Thẩm Hoắc Tuấn hỏi cô.
– Chú Thẩm con đúng là Lý Tiểu Sở, con cảm ơn chú lúc nảy không phải chú cản tên kia chắc con nhừ đòn với hắn rồi – cô cười trả lời.
– Đó là bổn phận của chú, con cũng rất thông minh nếu không nhờ mấy trái boom khói mà con lấy được thì mọi người đã bị thương rồi – Thẩm Hoắc Tuấn xoa đầu cô cười hiền.
Cô cười, nếu không phải bị tên kia chơi xấu thì cô đã ra oai được rồi.
– Cha – một giọng nam nói.
– Hoắc Nam bọn họ bị bắt hết chưa? – Thẩm Hoắc Tuấn hỏi.
– Đã đưa đến sở cảnh sát rồi cha – Thẩm Hoắc Nam trả lời.
– Mau…con mau đưa cô bé này đến xe cứu thương, cha đến sở cảnh sát – Thẩm Hoắc Tuấn nói.
Cô nhìn Thẩm Hoắc Nam không chớp mắt, chiều cao khoảng 1m80, làn da ngăm, gương mặt điển trai, lạnh lùng nghiêm nghị lại còn học Quân sự đúng gu của cô luôn đấy!
Thẩm Hoắc Nam nhìn cô, trên người vết thương chi chít, tay áo cũng bị cắt không còn lành lặn anh liền cởi áo khoác ra choàng lên người cô.
– Cô gái, cô làm gì mà lại bị thương như thế? – anh hỏi.
– Lúc nảy…tôi bị một tên áo đen ném lên bàn để thức ăn – cô trả lời mắt vẫn nhìn chăm chăm người đối diện.
– Mau tôi đưa cô ra xe cứu thương – Thẩm Hoắc Nam khẩn trương đưa cô ra xe.
Cô nghe lời đi theo anh, gương mặt đỏ lên: ” sao trên đời này lại có người đúng tiêu chuẩn của mình vậy chứ? Thẩm Hoắc Nam soái ca của mình, chắc mình chết mất… không được phải biết liêm sỉ ” cô tự nói với bản thân.