Phan Cường không để ý đến Hoàng Hải, nhìn Phương Vũ tiếp tục nói: “Phương Vũ, hồi nãy chúng ta làm như vậy đều là dựa theo quy định của trường, hi vọng em có thể thông cảm..”
“Không sao, tôi đi đây.” Phương Vũ nói xong xoay người đi ra khỏi phòng.
Sau khi Phương Vũ đi rồi, Hoàng Hải lại tiếp tục hỏi: “Thầy Phan, chuyện này là như thế nào?”
“.. Hà đại biểu mới vừa gọi cho tôi, nói có người che chở cho Phương Vũ.” Phan Cường hít một hơi thật sâu và nói.
“Là ai?” Hoàng Hải lại hỏi.
Theo lý mà nói Phương Vũ không có người thân, gia cảnh nghèo khó, ở trong lớp thì không có bạn bè gì, đáng lý là không có ai giúp anh ta mới phải.
Với lại Phương Vũ lại đánh bị thương Hà Đông Lâm, cha hắn Hà Văn Thành lại là người có máu mặt ở thành phố Giang Hải!
“Hội đồng đổng sự, Đường gia.” Phan Cường đáp lại.
“Cư nhiên lại là Đường gia.. Thì ra thiên kim Đường gia với Phương Vũ đúng là có quan hệ với nhau!” Hoàng Hải đột nhiên hiểu ra nói.
Sau đó, ông ta lại hối hận lúc trước đã tỏ thái độ không tốt đối với Phương Vũ, nếu như mà Phương Vũ ghi thù.. ông ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Đam Mỹ Hiện Đại
* * *
Phương Vũ không hề bị gì trở lại lớp, cả lớp đều náo động trở lên.
Tại sao lại có thể như vậy? Nghe nói cha của Hà Đông Lâm cũng đã chạy đến trường rồi, Phương Vũ sao có thể một chút chuyện cũng không có?
“Đáng chết! Hắn sao có thể quay lại nhanh như vậy?” Tưởng Tuyết nhìn Phương Vũ, trong lòng không vui.
Sau đó, cô ta lại nhìn thấy Đường Tiểu Nhu nhìn về phía Phương Vũ mỉm cười, chốc lát cô ta đã hiểu ra vấn đề.
Nhất định là Đường Tiểu Nhu đã ra tay giúp Phương Vũ rồi.
“Đôi cẩu nam nữ này!” Tưởng Tuyết ghen ghét trong lòng chửi.
* * *
Phòng hiệu trưởng.
Hà Văn Thành sắc mặt tái mét, ngồi tại bàn làm việc.
“Con trai ta bị đánh đến tay phải bị gãy xương! Không đến năm tháng thì đã phải bước vào kỳ thi tốt nghiệp, đến lúc đó nếu còn chưa hồi phục, thì có lẽ ngay cả kỳ thi tốt nghiệp cũng không thể tham dự! Đại Biêu cũng bị thương nặng, làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này!” Hà Văn Thành tức giận nói.
“Hà tiên sinh, theo như điều tra của trường thì là lệnh lang ra tay với Phương vũ trước..” Phan Cường đổ đầy mồ hôi trên trán, giải thích rằng.
“Bùm!”
Hà Văn Thành đập bàn nói: “Đánh rắm! Ông đừng tưởng ta không biết, có người ra tay che chở cho thằng tạp chủng Phương Vũ đó!”
Phan Cường lấy ra khăn tay lau mồ hôi, cẩn thận nói: “Hà tiên sinh, xin hãy thông cảm cho chúng tôi..”
Sắc mặt Hà Văn Thành biến đổi liên tục, tức giận không thôi.
Là một người có máu mặt ở thành Giang Hải, ông ta đã có bao giờ chịu qua nổi uất ức này?
Tay phải của con bị người ta phế đi, người gây ra chuyện này lại một chút chuyện cũng không có.
Chuyện này mà đồn ra ngoài, bao nhiêu người sẽ cười vào mặt ông ta?
“Mẹ kiếp, ta nhất định phải bắt thằng khốn khiếp đó trả giá! Nếu không Hà Văn Thành ta cũng không còn mặt mũi ở thành Giang Hải này lăn lộn!” Hà Văn Thành cắn răng tức giận nói.
Phan Cường bị khí thế trên người Hà Văn Thành dọa đến nỗi không dám nói chuyện.
“Ở trường ta không thể động đến nó.. Nhưng khi ra khỏi trường, các ngươi đâu thể quản được sự sống chết của nó nữa đúng không?” Hà Văn Thành từ từ ngẩng đầu, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Phan Cường.
Phan Cường chỉ biết gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ở ngoài trường phát sinh chuyện gì.. chỉ có thể gọi là ngoài ý muốn.”
“Hắn rất nhanh sẽ biến mất.” Trong lòng Hà Văn Thành đã có kế hoạch cười nói.
* * *
Đường Tiểu Nhu cứ lén lén nhìn Phương Vũ.
Phương Vũ cũng không chịu nổi nữa, xoay đầu nhìn Đường Tiểu Nhu nói: “Cô có phải nghĩ là tôi sẽ cảm kích cô không?”
Đường Tiểu Nhu ngơ ra, cô ta cứ tưởng là Phương Vũ sẽ không biết chuyện này chứ!
“Anh, anh đương nhiên phải cảm kích tôi rồi! Nếu không, chuyện đánh người như vậy thì anh đã phải bị khai trừ rồi!” Đường Tiểu Nhu mở to mắt nói.
“Vậy cô nghĩ sao tôi lại phải đánh người?” Phương Vũ nhìn thẳng Đường Tiểu Nhu hỏi.
Đường Tiểu Nhu bị ánh mắt của Phương Vũ nhìn cho có chút mắc cỡ, cô ta chưa bao giờ tiếp xúc với một người con trai gần đến thế.
“Tôi, sao tôi có thể biết được?” Đường Tiểu Nhu né tránh nói.
“Nếu như cô không chuyển lớp yêu cầu ngồi chung với tôi thì tôi sẽ không bị người khác chú ý đến, cũng không bị người ta khêu khích, càng không thể nào ép tôi ra tay đánh hắn.” Phương Vũ nói rất nhanh.
Đường Tiểu Nhu bị Phương Vũ nói đến ngơ ra.
“Còn nữa, tổn thất mà cô gây ra cho tôi là mãi mãi. Bây giờ tôi ở trong lớp trở lên nổi tiếng, coi như không bị khai trừ, sau này rắc rối cũng sẽ không hề ít. Cho nên, tôi thỉnh cầu cô đừng có ngồi chung với tôi nữa, chuyển khỏi lớp này đi. Tôi nói rồi, tôi thật sự rất chán ghét rắc rối.” Phương Vũ tiếp tục nói.
Từ nhỏ đến lớn, vì là thiên kim của Đường gia đi đâu cũng có người theo đến đó như là một công chúa vậy, có bao giờ bị người ta ghét và chê bai như vậy đâu?
Đường Tiểu Nhu cảm thấy rất uất ức.
Cô ta rõ ràng là giúp Phương Vũ, nhưng lại bị người ta chê bai như vậy.
“Nếu không phải vì chữa bệnh cho ông nội, ai muốn ngồi chung chỗ với tên khốn khiếp như ngươi!” Đường Tiểu Nhu trong lòng mắng.
Hít sâu một hơi, bình phục lại tâm trạng, Đường Tiểu Nhu mới mở miệng nói: “Muốn tôi chuyển lớp cũng có thể, nhưng anh hứa phải chữa bệnh cho ông nội tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi! Còn nữa, tôi còn cho anh rất nhiều hồi báo.”
Phương Vũ cau mày, nhìn Đường Tiểu Nhu, nghiêm túc cân nhắc.
Vì không sau này có thêm nhiều rắc rối, Phương Vũ trả lời: “Thành giao.”