Lệ Thiếu Nam bất ngờ không kịp đề phòng, bị vấp chân của Minh Thù, thân thể cao to ngã trên mặt thảm. Ninh Khả Thanh bị hắn ôm, đương nhiên cũng không tránh khỏi, hai người dùng một tư thế cực kỳ chướng mắt ngã trên mặt đất.
Hiện trường yên tĩnh đến kỳ lạ, thời khắc này giống như bị người nhấn nút “pause” (tạm dừng), thời gian dường như ngưng đọng.
Vài giây ngắn ngủi trôi qua, lại dài như một thế kỷ. Chờ những người này phản ứng kịp, đầu tiên tiếng hô nhỏ, sau đó là các loại âm thanh chụp hình, đèn flash lóe lên.
Răng rắc răng rắc…
Ái Lâm hóa đá tại chỗ, các loại biểu cảm đều không thể biểu đạt nội tâm gào thét của chị.
Vừa nãy mình không có nhìn lầm, là nghệ sĩ nhà mình đưa chân ra?
Mình nhất định là mù rồi.
Không đúng, mình nhất định là chưa có tỉnh ngủ, nhất định là mình còn nằm trên giường, mau tỉnh, mau tỉnh lại…
Vệ sĩ của Lệ Thiếu Nam đợi ở bên cạnh xe, khi Lệ Thiếu Nam ngã sấp xuống liền tiến lên, đỡ hắn dậy, cũng nhanh chóng tới gần ký giả, ép buộc bọn họ giao ảnh chụp ra.
Lệ Thiếu Nam phủi phủi quần áo, sắc mặt âm trầm nhìn Minh Thù. Minh Thù mỉm cười, nhẹ nhàng đi ngang qua hắn: “Ai đến trước đi trước, Lệ tổng vẫn là đi sau đi.”
Ái Lâm nhìn nghệ sĩ nhà mình đi, cắn răng một cái, cũng đi theo cô.
Cho đến khi vào khách sạn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của Lệ Thiếu Nam, Ái Lâm mới có cảm giác máu lưu thông, Lệ Thiếu Nam thật là đáng sợ.
Mà bây giờ, các cô đắc tội với một người đáng sợ như vậy, còn có người nào đáng sợ hơn người này sao?
Không có!
[Ký chủ, cô không cần thu hoạch giá trị thù hận của Lệ Thiếu Nam.] Hài Hòa Hiệu nhắc nhở Minh Thù.“Thêm một người cũng không sợ nhiều, thiếu một người cũng không sợ ít.” Trẫm không sợ hãi.
[…] Đến một nhóm cô cũng không ngại có đúng không?…
Lệ Thiếu Nam xảy ra chuyện mất mặt lớn như vậy ở bên ngoài khách sạn, không còn mặt mũi vào đó, liền cùng Ninh Khả Thanh rời đi.
Ngăn được miệng ký giả, nhưng Lệ Thiếu Nam không thể ngăn được miệng của mọi người trên thế giới này.
Một số người qua đường vây xem không sợ cường quyền đem chuyện phát sinh bên ngoài khách sạn nói ra ngoài, các nhà truyền thông lớn bắt đầu đưa tin.
#Ức hiếp người mới thành nghiện, đắc tội với kim chủ của người mới bằng vận tốc ánh sáng, bước đường tương lai của Khương Niệm sẽ như thế nào#
#Vạch trần kim chủ bí mật của người mới Ninh Khả Thanh, ở hiện tường cùng Khương Niệm vung tay đánh nhau#
#Khương Niệm Ninh Khả Thanh#
#Khương Niệm đắc tội lão đại#
#Khương Niệm ức hiếp người mới#
#Ninh Khả Thanh Lệ Thiếu Nam#
Những hot search này cũng được người đẩy lên, mức độ hot này giống như có người mua hot search.
Đáng tiếc dù cho tin tức còn là hot search, cũng không có tin về chuyện Lệ Thiếu Nam ngã sấp mặt trước cửa khách sạn. Tuy rằng có người truyền ra ngoài nhưng bị ép xuống rất nhanh, căn bản là không có khuấy động được gì.
Hot search náo động vô cùng lớn làm dân mạng nghĩ ra câu chuyện tam giác tình yêu cẩu huyết, tiếp theo một đám người viết đoản văn, vô cùng náo nhiệt.
Mà lúc này vai chính đang cùng Điền Viên tranh giành túi khoai tây chiên cuối cùng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điền Viên đỏ bừng lên, liều mạng giật túi khoai tây chiên: “Chị Khương Niệm, chị Ái Lâm đã rất tức giận, lát nữa chị ấy về thấy chị còn đang ăn sẽ đánh chết em mất.”
“Không phải chị ấy chưa về sao?” Minh Thù vừa nói xong, Ái Lâm liền đẩy cửa vào.
“Khụ.” Minh Thù buông tay ra, cười híp mắt:
“Tiểu Viên, buổi tối em đừng ăn nhiều vậy, sẽ béo đó.”
Điền Viên cầm túi khoai tây chiên, vẻ mặt ngơ ngác: “…” Mình tạo cái nghiệt gì đây.
Ái Lâm liếc mắt nhìn Điền Viên, trực tiếp quăng điện thoại đến trước mặt Minh Thù. Lửa giận dồn ép mấy ngày bùng phát: “Mấy ngày nay em quậy cái gì, bắt nạt Ninh Khả Thanh, đắc tội Lệ Thiếu Nam. Hôm nay em còn trực tiếp động tay, ngày mai có phải em muốn giết người không?”
***
[Hài Hòa Hiệu]Tiểu tiên nữ: Mấy người không bình chọn, tôi sẽ giết người.
Minh Thù: Giết người phạm pháp.
Tiểu tiên nữ: Ui, cô cũng biết hả?
Minh Thù: Bình thường tôi không giết người.
Tiểu tiên nữ: Lúc nào thì không bình thường?
Minh Thù: (mỉm cười) Khi không bình chọn.
Tiểu tiên nữ:…