Bạch Hiểu đối với vị vương tử kia, cũng không thật sự là nhất kiến chung tình, thật lòng mà nói, hắn là một – đối tượng ảo tưởng không tồi — mặc dù nghĩ như vậy có chút không lễ phép.
Nhưng lại không còn cách nào, Bạch Hiểu thích con trai, từ lúc mười bốn tuổi cậu đã hiểu rõ. Mà hơn nữa đang tuổi thanh xuân huyết khí tràn đầy này, tuy rằng Bạch Hiểu không có người để động tâm, nhưng thân thể cậu lại rất thành thật mà “Động”.
Nói như thế nào đây, nhu cầu sinh lý là một phương diện, nhưng nhu cầu sinh lý này lại hướng lên trên, ấn tượng của Bạch Hiểu với vị vương tử kia cũng rất tốt.
Đương nhiên, Bạch Hiểu biết dù bản thân cậu có bao nhiêu hảo cảm, thì cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.
“Ào ào.”
Cậu dùng nước lạnh vọt vào mặt, vỗ vỗ, ném xao động thanh xuân qua một bên, công việc trước mắt vẫn quan trọng hơn.
Bạch Hiểu khôi phục trạng thái ban đầu, sau đó cậu cầm gương nhỏ bên cạnh lên, vén tóc xem đỉnh đầu bản thân.
Hạt mầm trên đỉnh đầu đã xanh hơn rồi, nhưng vẫn còn chưa “phá đất chui ra”.
Xem ra, tuy rằng nó mọc lên trước, nhưng vẫn phải chờ tới sinh nhật mới có thể thật sự chui ra.
Cậu cũng khá nhẹ lòng — nếu đột nhiên nảy mầm trước mặt vương tử, Bạch Hiểu cảm thấy kết cục của bản thân sẽ rất đẹp.
“Ba, có người tới.”
Lúc này, âm thanh Cầu Đậu bên ngoài vang lên.
Bạch Hiểu vội vàng lau mặt, tùy tay đè mái tóc xoăn xuống, che điểm màu xanh ấy lại, rồi nhanh chân đi ra ngoài.
Bạch Hiểu vừa mở cửa phòng ngủ, đã thấy mấy tên cận vệ đứng chờ ngoài cửa, bọn họ đang nâng một cái lồng sắt lớn, bên trong là gà con đang hôn mê.
Bím tóc nhỏ của nó đã bị tháo xuống, lông trên đầu nhìn đặc biệt bù xù.
Cận vệ trước đó dẫn Bạch Hiểu đến đây nói: “Trong lúc làm kiểm tra sức khoẻ, vì để nó an tĩnh lại, nên có sử dụng một ít thuốc. Trên dưới nửa giờ là nó có thể tỉnh lại.”
Bạch Hiểu: “Vâng, muốn nuôi nó trong phòng ngủ sao?”
Tuy rằng đã biết được đại khái, nhưng Bạch Hiểu vẫn muốn xác nhận lại.
Cận vệ: “Đúng vậy.”
Bạch Hiểu không còn lời nào để nói.
Bởi vì lồng sắt khá lớn, nên cận vệ để Bạch Hiểu trực tiếp ôm gà con vào trước. Sau lại có người đưa đồ dùng nuôi thú, thậm chí còn có một cái tổ chim thật lớn.
Có thể nói là vô cùng tri kỷ.
Sau đó đám cận vệ đều đi hết, chỉ còn lại một mình Bạch Hiểu trong phòng.
Hiện tại đã là bốn giờ chiều, đi làm cơm thì còn khá sớm, hơn nữa cậu cũng không biết nên làm như thế nào……
Cuối cùng, Bạch Hiểu quyết định xem TV.
Có điều vừa mở TV lên, Bạch Hiểu đã hối hận rồi, bởi vì hầu hết các kênh truyền hình đều đang phát sóng nghi thức tặng thú một giờ trước.
Tuy rằng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng vương tử cũng không truy cứu hay tức giận gì, cho nên chuyện này đã bị truyền thông tô vẽ lên, biến thành một “mục tin tức vui nhộn”. Mà nhân vật chính của “mục tin tức vui nhộn” này chính là, hình ảnh Bạch Hiểu đuổi theo gà con chạy vòng quanh chân dài của vương tử, bị cắt nối biên tập thành phim ngắn tuần hoàn diệu kỳ, thậm chí kênh giải trí còn ghép nó với thần khúc BGM*.
*nhạc nền.
Bạch Hiểu: “……”
Loài người thật sự quá nhàn rỗi rồi!
Bạch Hiểu mặt không cảm xúc chuyển kênh, cuối cùng cũng tìm được một kênh không phát sóng tin tức kia, chỉ là bên trong vẫn nói về vương tử Kester.
“Giao lưu học tập?” Bạch Hiểu đọc tiêu đề phía dưới màn hình, ngờ vực, ” Hình như có chút quen tai?”
Cầu Đậu: “Chính là video trước kia ba tua đi tua lại xem tận mấy lần đó.”
Được Cầu Đậu nhắc nhở, Bạch Hiểu nhớ ra rồi, là video nữ sinh kia ngã vào lòng vương tử, còn hắn thì “tức giận rời đi”.
Nhưng ‘giao lưu học tập’ lại là cái gì?
Bạch Hiểu nhìn kỹ tin tức, sau đó mới biết rõ.
Hóa ra, mục đích lần này đội ngũ Kester tới đây, chính là muốn chọn ra một số học sinh loài người đến đế quốc Kester học tập. Mà những học sinh trong video đó, chính là những người đi giao lưu học tập lần này.
Chỉ là kênh tin tức quốc gia lại không chính thức thông báo, xem ra vẫn còn chưa quyết định xong.
Nhưng Kester bỏ quên loài người gần trăm năm, cũng sẽ không vô duyên vô cớ tới chơi. Cho nên vẫn đề của chuyện này vẫn còn rất lớn.
“Văn mình vũ trụ à.”
Bạch Hiểu không thể không ngưỡng mộ, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, cậu vẫn kiên định không thay đổi với ước mơ của mình, đó chính là mua một ngôi nhà.
“Pi.”
Bạch Hiểu xem TV một hồi, gà con trong tổ bên cạnh đã tỉnh lại.
Bạch Hiểu lập tức tắt âm, quay đầu nhìn gà con.
Gà con hơi héo rũ, không biết là do kiểm tra sức khoẻ, hay do bị cận vệ quăng ngã lúc đầu nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Hiểu, gà con liền tràn đầy sức sống mà “Pi” hai tiếng.
Sau khi Bạch Hiểu nghe xong, cậu bật cười: “Bọn họ không phải người xấu.”
Gà con không tin: “Pi!”
Bạch Hiểu bất đắc dĩ, cũng không hề có ý muốn giảng đạo lý cho gà con. Nhưng lại ước pháp tam chương với nó — ví dụ như lúc nhìn thấy vương tử điện hạ hay là các cận vệ khác, thì dứt khoát không thể nhào qua mổ người ta.
Gà con không tình nguyện đáp ứng, tiền đề là muốn Bạch Hiểu phải ở bên cạnh nó.
Bạch Hiểu nuốt chân tướng “Không lâu sau mày phải đến đế quốc Kester rồi” xuống, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng đây cũng là chuyện không có biện pháp. Cho nên, còn không bằng quý trọng hiện tại.
Bạch Hiểu sờ sờ lông tơ trên đầu gà con, nói: “Đói bụng chưa, tao đi lấy chút gì đó cho mày ăn nha.”
Gà con lập tức vui vẻ đồng ý: “Pi ~”
Gà con là động vật ăn tạp, vì bảo đảm nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, đồ ăn cho nó đều được cận vệ đưa tới phòng bếp.
Bạch Hiểu ôm gà con vào bếp, Cầu Đậu bay theo phía sau.
Phần lớn lực chú ý của Bạch Hiểu đều đặt vào bố cục phòng, những thứ trang trí xa hoa xinh đẹp đó làm Bạch Hiểu thích mê mắt.
Cho nên đến khi Bạch Hiểu đi tới trước cửa, cậu mới phát hiện, quầy bar bên cạnh phòng bếp, có một chàng trai cao lớn thình lình đứng đó.
Đúng là vương tử Kester, Tang Phong.