Hiện tại, mỗi lần nhìn thấy nàng, gã đều phải châm chọc, nói móc vài câu, như thể một con nhím, nếu không đâm nàng vài cái liền chịu không nổi.
Từ khi xuyên vào thân thể này, Tang Nhị cũng kế thừa mọi ký ức về yêu hận tình thù của nguyên chủ, không ít lần phải ứng phó với tiểu tử này.
Nàng nhớ mang máng, trong nguyên văn, vị huynh đệ này tuy không nằm trong bốn vị nam chính có thể lựa chọn nhưng trong tương lai, cũng sẽ trở thành một kẻ nâng váy cho nữ chính.
Nói cách khác, nguyên chủ đang liên tiếp coi trọng hậu cung của nữ chính. [ tự châm nến ]
Cũng khó trách con đường tình duyên của nguyên chủ lại nhấp nhô đến vậy, thậm chí có thể xuất bản thành sách mang tên “một đời pháo hôi bị ghét bỏ”.
Muốn rời đi không tránh khỏi việc bước qua chỗ của Đan Hoằng Thâm đang đứng hiện tại, Tang Nhị định xem như không nhìn thấy gã. Ai ngờ Đan Hoằng Thâm bỗng dịch người, đứng chắn trước mặt nàng.
Gã cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng trào phúng, “Sương mù chỉ hơi nhiều một chút, ngươi lại bị lạc đường cả đêm. Chẳng lẽ bản lĩnh sư phụ dạy ngươi đều cho chó ăn hết rồi?”
Tang Nhị chợt dừng bước, “Ban nãy ngươi nghe lén ta và sư phụ nói chuyện?”
Bằng không sao gã có thể biết nàng lạc đường trên núi Đại Vũ cả đêm?
Đan Hoằng Thâm hơi hất cằm, không chút hổ thẹn mà ngạo mạn nói, “Nơi này là Thanh Trúc phong, ta cần gì nghe lén. Muốn nghe ta liền quang minh chính đại mà nghe”
Ngày xưa, vào những lúc thế này, nếu hai người không cãi nhau một trận sẽ không thể xong việc. Nghiêm trọng hơn có lẽ còn muốn ngay tại chỗ so mấy chiêu.
Nhưng hôm nay Tang Nhị thật sự không khỏe, muốn sớm được về nghỉ ngơi, không hơi sức đâu mà cãi nhau với tên tiểu tử này. Cho nên nàng phá lệ không phản bác bất luận điều gì, sau khi nhìn gã một cái liền lướt qua gã, tiếp tục đi về phía trước.
“…”, thấy Tang Nhị làm lơ mình, không thèm ngoảnh lại rời đi, Đan Hoằng Thâm cứng đờ, trên khuôn mặt trẻ tuổi hiện lên một tia cáu giận. Gã bỗng nhiên xông lên, hướng về phía lưng nàng tung ra một chưởng, “Tang Nhị, đứng lại!”
Gã đã tập mãi thành quen, tùy thời tùy chỗ nếu cùng Tang Nhị một lời không hợp liền đánh nhau. Lại không ngờ đến, hôm nay Tang Nhị không còn chút sức lực nào, phản ứng chậm nửa nhịp, không đỡ kịp đòn công kích này, cứ thế bị ăn một chưởng văng xa vài bước. Nàng nằm sấp trên đất, phụt một tiếng phun ra một búng máu.
Cục diện nằm ngoài dự đoán này khiến Đan Hoằng Thâm lập tức sững sờ.
Bị đối xử như vậy, dù là tượng đất cũng phải nổi cáu. Tang Nhị khẽ lau khóe miệng, quay đầu cả giận quát, “Đan Hoằng Thâm, ngươi có bệnh phải không!”
Nói xong, nàng hơi loạng choạng bò dậy, bước đi càng nhanh.
Phía sau có tiếng bước chân dồn dập đuổi theo, cánh tay Tang Nhị bỗng nhiên bị mạnh mẽ giữ lại.
Đan Hoằng Thâm đi vòng đến trước mặt nàng, gã nhìn chằm chằm nàng, thanh âm so với ban nãy nhỏ hơn rất nhiều, “Ngươi ở Giang Lăng bị thương sao?”
Gần trưa, ánh mặt trời nóng rực chói chang chiếu xuống, Tang Nhị nhíu mày, muốn rút cánh tay ra nhưng không được, nàng tức giận nói, “Ngươi không phải nghe lén ta và sư phụ nói chuyện sao? Ta biết ngươi rất chán ghét ta, nhưng nếu ngươi muốn gây chuyện thì chờ lần sau đi, ta hiện tại không muốn đánh nhau với ngươi”
“Ta…”, Đan Hoằng Thâm mấp máy môi, dùng đầu lưỡi đâm vào má trong, như thể có chút nôn nóng, “Ta vốn không nghe toàn bộ, chỉ nghe được một chút thôi. Nếu ta biết ngươi bị thương, nhất định sẽ không làm ra chuyện giậu đổ bìm leo thế này!”
Tang Nhị nâng mắt nhìn gã, “Vậy ngươi còn buông ta ra, để ta về chữa thương, được không?”
Thừa lúc Đan Hoằng Thâm ngẩn người, Tang Nhị rốt cuộc vứt được khối kẹo mạch nha này, nhanh chân chạy thục mạng rời đi.
…
Về đến động phủ của mình, Tang Nhị bò lên chiếc giường đá nằm xuống, trong lòng thầm mắng Đan Hoằng Thâm mấy trăm lần.
Cũng không biết tên này gần đây đang phát điên gì nữa, còn không phải chút ân oán hai năm trước sao? Lòng dạ gã thật sự hẹp hòi đến nông nỗi này? Lần nào cũng phải gây sự.
Nghỉ ngơi hồi lâu, Tang Nhị chống thân thể bủn rủn dậy, dựa tường ngồi lên, bắt đầu điều tức.
Trong Tu Tiên giới, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi đều mắc chung một căn bệnh, đó là “rất khó tĩnh tâm, nhanh chóng tiến vào trạng thái”. Tang Nhị cũng không thấy mất kiên nhẫn với việc tu luyện.
Bởi vì đời trước nàng chết vì bệnh, lúc chết chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Nguyên nhân chết là do công năng của nhiều khí quan đột nhiên suy kiệt.
Những bác sĩ có y thuật cao minh, đối với căn bệnh của nàng đều bó tay, không thể tìm ra bất kì nguyên nhân gì dẫn đến suy kiệt.
Chính vì từng nếm trải mùi vị ốm đau, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, ngay cả bút vẽ cũng không cầm được, cho nên, khi hệ thống đưa ra thù lao là cho nàng một cơ thể khỏe mạnh, không thể nghi ngờ là một sự dụ hoặc to lớn đối với Tang Nhị.
Khi tu luyện, nàng cảm nhận được mình đang dần dần mạnh hơn, như có thể từng chút một nắm lấy tia sinh mệnh đang không ngừng vụt bay ở kiếp trước. Cho nên, những lúc cần tu luyện nàng tuyệt đối sẽ không lười biếng.
Nhưng hôm nay, không biết có phải vì mức trừng phạt và nội thương bình thường khác nhau, lại bị một chưởng kia của Đan Hoằng Thâm tai bay vạ gió, hiệu quả chữa thương của Tang Nhị cực kì ít ỏi.
Linh lực vòng qua Kim Đan, dọc theo kinh lạc thông chuyển hai lần, vẫn không khởi sắc bao nhiêu.
Tang Nhị thu tay, mở mắt ra, phát hiện bên ngoài sắc trời đã đen.
Đúng lúc này, một đoạn nguyên văn mới chợt xuất hiện trong đầu nàng…
【 Ban đêm, Tang Nhị nằm trên giường đá, trằn trọc.
Mới tách ra nửa ngày, ngọn lửa nhớ nhung đã hừng hực thiêu cháy nàng, khiến nàng không thể nào bình tĩnh nổi. Tang Nhị vặn vẹo thân mình chẳng khác gì một con dòi thẹn thùng, nàng nhắm mắt, vừa miêu tả bộ dáng Tạ Trì Phong trong đầu, vừa không thể tự kiềm chế mà duỗi tay vào bên trong quần áo.
Nhưng dù khiến cả người đầy vệt đỏ, nàng cũng chỉ nhận được cảm giác hư không bất tận.
Vì thế, Tang Nhị nhân lúc đêm khuya rời khỏi động phủ, lẻn vào Xích Hà phong.
Đêm nay, Tạ Trì Phong nghe theo lời sư tôn, cho mọi người đều lui ra, một mình ngâm trong Huyền cơ tuyền, băng lạnh đến tận xương để chữa thương và hoàn toàn ép độc tính của Chích tình khỏi cơ thể.
Nghe thấy có âm thanh lạ trên bờ, hắn mở mắt ra liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Tang Nhị.
Mà bộ quần áo được mình xếp ngay ngắn đang bị nữ cuồng đồ này cầm trong tay.
Sau khi Tạ Trì Phong hồi thần, hắn lập tức ngụp người xuống nước, kiềm nén lửa giận quát, “Bỏ quần áo ta xuống, cút đi!”
Linh lực của hắn vì tức giận mà kích động, khiến những cánh hoa đỏ tươi trên ngọn cây vì bị chấn động, lả tả bay xuống. Cánh hoa dừng trên vai thiếu niên, như thể hồng mai điểm xuyết trên nền tuyết trắng.
“Hoa? Thú vị, ta thừa nhận cái chiêu hoa lá này thành công hấp dẫn ta”, Tang Nhị chậm rãi đặt tay lên đai lưng, tà khí nói, “Nam nhân, trò chơi truy bắt kia, ta đã chơi chán rồi, đêm nay, ngươi nhất định có chạy đằng trời!” 】
Tang Nhị, “…?”
“Vặn vẹo thân mình giống một con dòi thẹn thùng” là cái quái gì?
Còn nữa, cái phần mở đầu kia viết lấp lửng cái gì vậy, có dám miêu tả thẳng ra không?
12/3/2022
Tác giả có lời muốn nói
Bổ sung tips:
1. Những người hiện không thích Tang Nhị sau này đều sẽ bị vả mặt, nhưng không nhất định vào lúc nàng còn sống mà chịu thừa nhận.
2. Mỗi một nam chính đều có những điểm làm không tốt ( bằng không truy thê hỏa táng tràng & Tu La tràng là không có linh hồn, hừ, ai hiểu!), những CP viết trong văn án không nhất định sẽ đi theo trình tự. Nếu hiện tại không cảm thấy nam chính tra, chỉ là vì tạm thời chưa biểu hiện ra mà thôi.