Anh kinh ngạc nhướn nhướn mày: “Là lúc nãy cô mời tôi vào mà!”
Ngực cô ưỡn cao lên, anh quả thật đủ bỉ ổi, luôn tạo ra một cái bẫy đểcô chui vào trong. Quả nhiên, anh mỉm cười, đưa tay ra xoa mặt cô: “Côđừng phí sức, cô không phải là đối thủ của tôi.”
Anh luôn có thể nhìn thấu cô đang nghĩ gì, cho nên cô luôn luôn bị anh khống chế.
“Cô lại sợ tôi rồi, đúng không?” Hai tay anh nâng mặt cô, “Nhưng, có ai đã từng nói với cô rằng, lúc cô sợ là đẹp nhất không?”
Cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy, có lúc anh cũng biết nói những lời đường mật, ví dụ kiểu như bây giờ. Nhưng lời nói đến miệng của anh, lại giống như là khẩu Phật tâm xà, cô biết, lúc anh ta dỗ dành bạn, đa phần làbạn lại bị mắc lừa anh ta.
Quả nhiên, một giây sau, cô liềnbiết bản thân mình lại mắc lừa—-anh uyển chuyển hôn, hôn đến mức cơ thểcô mềm đi—anh vẫn chưa đồng ý giúp Hoa Vũ! Dùng lời của anh để nói, tiền vẫn chưa vào tài khoản của cô!
Ngày hôm sau trên máy bay, tuychỗ ngồi là ở bên cạnh Dịch Chí Duy, hành trình bay dài hơn 10 tiếng, cô lại không nói một câu nào với anh. Cô chưa từng hận một người nào đóđến như vậy, cô vốn cho rằng, cả đời này người bản thân mình hận nhấtchính là Giản Tử Tuấn. Hôm nay mới biết còn có người đáng hận hơn anhta! Giản Tử Tuấn ít nhất cũng là quang minh chính đại mưa tính cô, quang minh chính đại bỏ rơi cô, nhưng Dịch Chí Duy! Cô cắn chặt răng, anhthật sự chính là người đàn ông nham hiểm nhất bỉ ổi nhất trên thế giới!
Sáng hôm nay anh lại còn chế giễu cô như không có việc gì xảy ra: “Bâygiờ cô có được coi là tiền mất tật mang không?” Cô tức đến mức gần nhưnắm lấy bình hoa ở đầu giường đập vào đầu anh. Anh lại cười nhắc nhở cô: “Tốt nhất là cô mau chóng dậy thu dọn hành lý đi, nếu không sẽ lỡchuyến bay.”
Cô hận đến mức trong lòng rối bời, sau khi lên máy bay liền chỉ mong máy bay mau mau hạ cánh, bản thân mình có thể vừaxuống may bay liền bỏ đi, vĩnh viễn không gặp lại cái tên khốn nạn nàynữa.
Cuối cùng đợi đến lúc máy bay hạ cánh, cô vội vã xuống máy bay, lúc lấy hành lý lại không thể không chậm lại, anh lại xuất hiện ởbên cạnh: “Bảo thư ký Hoàng lấy hộ đi.”
Cô không thèm để ý đếnanh, chỉ muốn nhanh chóng cách xa anh một chút, quay người liền đi rangoài. Anh lại cùng đi ra, cô căm hận dừng chân lại: “Anh còn muốn thếnào nữa?”
Anh nhàn hạ nói: “Đừng cho rằng tôi đi theo cô, đây là đường ra sân bay, cô được đi, tôi thì không được đi sao?”
Cô tức điên, quay đầu lại đi ra ngoài. Vừa mới đi đến đường kiểm tra an toàn, bỗng nhiên anh ôm lấy eo cô, cô không ngờ anh lại dám vô lễ nhưvậy trước mặt tất cả mọi người, đang muốn vùng ra, anh lại đột ngột hôncô, khiến cô đỡ đẫn, thật sự là đờ đẫn, không biết anh đang làm gì. Vừađúng lại khiến anh lợi dụng hết, đợi cô tỉnh ngộ lại, trước mắt đã sớmlà một quầng sáng trắng——-ít nhất có 20 chiếc máy ảnh đang điên cuồngchụp ảnh họ, ánh đèn chiếu đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Hoàng Mẫn Kiệt đi lên giải vây, các phòng viên đâu chịu nghe theo? Lắmmồm lắm miệng liền hỏi: “Anh Dịch, anh và cô Phó đang yêu nhau sao?”“Anh Dịch, anh và cô Phó vừa mới đi nghỉ ở nước ngoài về à?”..
Dịch Chí Duy dường như không vui vẻ, kéo cô dưới sự phối hợp của thư kýthoát khỏi vòng vây, vội vàng lên chiếc xe riêng đang đợi ở bên ngoài.Các phóng viên đuổi theo, còn chụp lia lịa về phía chiếc xe.