Em gái ghen khi anh trai có vợ à?
Ngọc Mẫn lấy làm khó hiểu. Nhưng đó không phải là điều cô quan tâm. Cô lần nhích ra khỏi lòng anh, đưa tay tém lại mái tóc ngắn chấm vai chữa thẹn rồi lí nhí: “Em về đây!”
Thế Phương gấp gáp cầm giữ lại đôi tay cô: “Về là về thế nào? Hôm nay, em phải ở cạnh anh!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả! Anh đưa em đến một nơi!”
Nói xong anh không cho cô có cơ hội từ chối, mạnh mẽ cầm tay cô dẫn đi.
Ngọc Mẫn nhìn xuống hai bàn tay. Bàn tay nhỏ của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay lớn của anh, lòng cô chợt nghèn nghẹn.
Đây là kiểu nắm tay ép phải theo quen thuộc của anh trong mọi tình huống nếu cô chần chừ hay tỏ ý làm ngược lời anh.
“Ngọc Mẫn, chúng ta nghỉ thôi, tớ đưa cậu ra cánh đồng hóng gió chiều!” Cả ngày cuối tuần vùi đầu vào đống đề ôn, Thế Phương phát ngán tới não. Cậu cần đổi chút không khí lãng mạn.
Ai dè, người con gái kia chẳng có chút lãng mạn nào. Đôi mắt vẫn đặt vào đề ôn toán, hờ hững buông một câu làm tụt hết cả hứng: “Cậu thích thì tự mà đi!”
Ô hay?
“Ai lại ngồi hóng gió một mình? Ngọc Mẫn, cậu phải đi với tớ!” Nói xong, cậu nắm luôn tay cô kiên quyết đưa đi.
“Cậu như thế này là bắt ép tớ đấy nhé!” Ngọc Mẫn nhìn bàn tay lớn đang bao bọc kín bàn tay nhỏ, cô không kiềm được, lên tiếng trách hờn.
Thế Phương nghe vậy cười hì hì búng một cái lên trán cô nịnh nọt: “Bậy không, tớ là đang cố cứu cái đầu nhỏ của cậu! Cậu không sợ IC(*) của cậu hỏng nhưng tớ thì sợ. Bởi, nếu IC hoạt động quá công suất hay quá nhiệt, nó có thể gặp trục trặc, thậm chí là cháy. Tớ rất sợ khi cậu thay IC mới, cậu sẽ quên mất người tình chung là tớ!”
Đó là lí do trên trời của Thế Phương. Một loại lí do mà người phàm trần như cô không có nào cách phản biện đành ngoan ngoãn theo người ta đi hóng gió chiều.
Ngoài cánh đồng là hình ảnh chàng thiếu niên cao lớn cầm tay cô bạn gái nhỏ nhắn thong dong bước đi trên bờ kênh ăm ắp nước một chiều sáu năm trước.
Còn bây giờ?
“Mình đi đâu đây?” Cô hầu như phải chạy theo mới kịp bước chân anh.
“Đi hâm nóng tình cảm để được em thương nhớ người dưng!”
“Thương nhớ người dưng gì chứ? Em không muốn mình thương nhớ ai nữa. Em mệt mỏi rồi!”
“Nếu em cảm thấy mệt mỏi hãy ngã vào ngực anh. Cứ thoải mái nghỉ ngơi, anh tự có cách khiến trái tim em yêu thương trở lại.”
“Anh đừng có mà tự mãn!”
“Không, Ngọc Mẫn! Là anh tự tin!” Tự tin trái tim chung tình nồng ấm của anh đủ nóng để sưởi ấm trái tim bạn tình mà anh đã nhẫn tâm đày đọa để nó dần hoang lạnh bấy lâu.
Cứ thế, anh đưa cô đến bên chiếc Audi: “Lên xe!” Anh mở cửa nhìn người con gái còn mãi đắn đo giục.
“Chiều nay, em còn có tiết!” Cô không thể không nhắc.
Anh nhìn cô cười khổ, choàng tay qua vai áp chế cô lên ghế lái phụ: “Em yên tâm. Anh xin phép giúp em!” Gã giám đốc trung tâm đó là bạn anh. Có khó gì đâu, chỉ cần một cuộc gọi.
Khó là khó ở đoạn đường anh chinh phục lại trái tim ai kia.
(*IC là cụm từ viết tắt của thuật ngữ Integrated Circuit nghĩa là mạch tích hợp hay còn gọi là vi mạch, giúp làm giảm kích thước của mạch đi rất nhiều, làm độ chính xác tăng lên; là phần quan trọng nhất trong mạch logic, điều khiển.)