“Tại sao hôm nay Lâm Nhất lại không đi học vậy ôi cha? Khóa học này vẫn phải thi lấy điểm đấy.”
“Thiên ca ông anh ơi, ông anh là người phụ trách, cũng phải phụ trách vụ học tập luôn chứ.”
“Biết cậu ta là con nít rồi.” (cũng đâu thể lướt qua như vậy được)
Một lát sau, Thiên ca mới nhắn lại:
“Tình huống của cậu này đặc biệt, trừ những lớp có liên quan đến mộng cảnh thì cậu ta đều xin nghỉ tự học.”
“Cậu đừng có coi thường cậu ta, tuy tuổi cậu ta nhỏ nhưng người ta nhảy lớp đấy, bây giờ đáng lẽ là đang tham dự trại hè trên trường đại học.”
“Thế nhưng, vì cậu ta đã đồng ý với bọn tôi rồi nên đại học cậu ta cũng học không được nữa. Chúng tôi có điều chỉnh chút ít, điểm thi đại học cũng đã bảo lưu cho cậu ta luôn rồi.”
Nhiễm Văn Ninh sợ ngây người, thì ra chữ “Nhất” trong Lâm Nhất là chữ “nhất” trong “người số một”. Tuy cậu ta chưa từng được tiếp xúc với nội dung khóa học, nhưng nói thẳng ra thì chúng đều là kiến thức căn bản, làm con ngoan trò giỏi, cậu ta hoàn toàn có khả năng ứng phó.
“Đúng là đáng ghét, thằng nhóc nọ quá lợi hại.” Nhiễm Văn Ninh lẩm bẩm.
Sau khi học lí thuyết được một tuần, Nhiễm Văn Ninh mới hoàn toàn hiểu được thứ mà Trịnh Giai Giai bảo linh ta linh tinh là cái gì. Phải thông thạo kiến thức về mộng cảnh, về tâm lí, về y học, trời ạ, thậm chí còn thêm cả khóa dạy lễ nghi, người dạy nói nghề nghiệp của mấy người cũng có một nửa mang đặc trưng của nghề dịch vụ, không thể cố ý hù họa người bình thường lạc vào mộng cảnh, phải vận dụng sức mạnh lời nói của mình một cách linh hoạt.
Dù sao thì đến tuần thứ tư, Nhiễm Văn Ninh cũng đã chờ được đến khóa học thực hành của mình, trong tiết này, cậu theo chân Thiên ca vào trong mộng cảnh hữu danh “Người khổng lồ say ngủ”, học cách làm sao để khiến người bình thường tỉnh dậy.
Lần này lại dùng một phương thức khác với lần đầu cậu vào trong mộng cảnh, Nhiễm Văn Ninh và Thiên ca đều phải nằm trên hai chiếc giường dành riêng cho công việc, đồng thời dùng “móng tay của Dear Anna” để vào mộng cảnh “Dưới ánh trăng, Dear Anna” trước.
“Móng tay của Dear Anna” thật ra là bột mài từ đá mặt trăng[1], tiếc là không cho không, phải tự mình mua, hơn nữa mua xong, công nhân viên canh đúng một giây trước khi cậu tiến vào giấc mộng mới nhét vào tay cậu.
Theo lời của công nhân viên thì không phải tất cả bột mài từ đá mặt trăng đều có chất lượng cao, đây chỉ là thứ tiện dụng nhất mà họ thử dùng được, hơn nữa người đã vào trong mộng cảnh một lần rồi thì chắc chắn lúc sau sẽ vào được dễ dàng hơn rất nhiều.
“Trong giấc mộng của Dear Anna, chúng ta sẽ phải tiến vào cùng một giấc mơ, sau đó dựa trên thời gian vào mộng để xác định vị trí mà sau này cả hai cùng vào trong “Người khổng lồ say ngủ”, cứ theo vậy mà làm thì sẽ không lạc nhau.” Thiên ca giẫm lên mặt nước của mộng cảnh, tới gần Nhiễm Văn Ninh, nói với cậu như vậy.
Lúc Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra lần thứ hai, cậu đã nhìn thấy thành thị băng sương quen thuộc. Cậu hỏi: “Không lẽ theo anh đi thực tập chỉ có mình tôi sao?”
“Cậu muốn hỏi tới Lâm Nhất đúng không, tuy tôi là người phụ trách giới thiệu hai người cậu, nhưng khóa học thực hành đều là một kèm một, cậu ta đã đi rèn luyện cùng người khác tại mộng cảnh khác rồi.” Thiên ca giải thích.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy khá đáng tiếc, thật ra cậu rất tò mò chuyện về Lâm Nhất. nhưng Lâm Nhất chỉ xuất hiện ở mấy khóa học có liên quan tới mộng cảnh mà thôi, mỗi lần tan học đều là người lủi đi đầu tiên, hơn nữa cậu ta cũng không phải người của vườn tây, dẫn đến việc Nhiễm Văn Ninh cũng không có dịp trò chuyện cùng cậu ta.
“Được rồi, bắt đầu thôi. Trước tiên, để tôi dạy cậu mấy thứ cơ bản.” Thiên ca nói với Nhiễm Văn Ninh.
“Hôm qua cậu được thả cho vào mộng cảnh công năng “Thiên nhãn” rồi chứ gì, vậy cậu xem thử xem hôm nay vào mộng cảnh xong rồi có điều gì khác với lúc trước?” Thiên ca hỏi.
Nhắc tới mộng cảnh “Thiên nhãn”, Nhiễm Văn Ninh thật sự không biết nên hình dung nó ra làm sao. Lúc cậu vào mộng đã nhận ra mình đang đứng bên vách núi, liếc mắt nhìn có thể thấy núi này trắng phau phau, nhưng cậu cũng không thể quay đầu nhìn về nơi khác.
Ý thức của Nhiễm Văn Ninh cứ như bị người ta cố định lại rồi, chỉ có thể nhìn một đường thẳng tắp về phía trước, mà trước mặt cậu là một vầng sáng rất lớn, tựa như Mặt Trời vậy. Nó giống như là khung cửa sổ trong giáo đường, có năm màu rực rỡ và xinh đẹp, nở rộ, xoay tròn như một đóa hoa trước mặt Nhiễm Văn Ninh.
Nhiễm Văn Ninh vô thức bị thánh quang kia hấp dẫn, cậu vươn tay, đi về hướng đó, mặc dù trước mặt cậu là một vách núi nhưng cậu cũng không khống chế được mình. Kết quả cũng có thể tưởng tượng được, Nhiễm Văn Ninh đạp vào khoảng không, rơi xuống núi, sau đó thì cậu tỉnh dậy.
Người phụ trách hỏi thăm tình huống của cậu, nói rằng bị hấp dẫn bởi “Thiên nhãn” là một chuyện rất bình thường, đấy chỉ là phản ứng bình thường mà thôi, sau đó, người nọ thả cho Nhiễm Văn Ninh vỗ mông đi về. Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy “Thiên nhãn” đối xử với cậu tốt quá, không có ảnh hưởng gì cả.
Thế nhưng lần vào trong “Người khổng lồ say ngủ”, đúng là có một chút thay đổi khá lớn.
Nhiễm Văn Ninh thấy trước mắt mình giống hệt như một cửa sổ của một trò chơi, thế nhưng chỉ có hai số liệu, một là tinh thần lực với chỉ số 175, hai là năng lực nhận biết với chỉ số 20, xét theo giá trị trung bình thì tinh thần lực của cậu hơi cao, năng lực nhận biết 20 có nghĩa là mộng cảnh này đối với cậu còn chưa chân thật lắm, ví dụ như, tuy khắp thành thị trong “Người khổng lồ say ngủ” đều bị phủ đầy băng sương, nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng không hề thấy lạnh.
“Ừm, bây giờ tôi thấy mình có hai chỉ số.” Nhiễm Văn Ninh nói.
“Được, số liệu này được bảo mật, chỉ có một mình mỗi người biết mà thôi, đương nhiên, nếu cậu muốn nói cho người khác biết thì tôi cũng không cản được.” Thiên ca nói.
“Vì sao không thể nói với người khác?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
“Sau khi năng lực của ‘Thiên nhãn’ được công bố, mấy người trong một tiểu đội đều hài lòng, nhưng có người trong lúc ấy không đồng ý, kiểu như số liệu có thể cho người khác biết một chút nhược điểm của bản thân mình. Tình huống cụ thể ra sao thì tôi không rõ ràng lắm, hình như là lợi dụng nhược điểm của người khác để khiến người đó lạc lối trong mộng, vì vậy cho nên bây giờ, số liệu của ai người nấy giữ.” Thiên ca đáp.
Nhiễm Văn Ninh âm thầm ghi nhớ, lòng cậu đã quyết định sẽ giữ kín như bưng về số liệu của bản thân cả đời.
“Tinh thần lực lớn hơn 50 đồng nghĩa với việc cậu chịu đựng được một kích thích nào đó to lớn, tinh thần lực bé hơn 50, đồng nghĩa với việc cậu đã giẫm một chân vào hố sâu lạc lối, tinh thần lực bằng 0, não cậu sẽ ngưng hoạt động.” Thiên ca nói.
“Còn năng lực nhận biết, cao hơn 50, năm giác quan của cậu sẽ càng nhạy bén, nhưng việc này cũng đồng nghĩa với chuyện cậu sẽ dễ dàng chịu chấn thương từ mộng cảnh hơn, loại thương tổn này không giống như thương tổn tinh thần lực, cậu có thể hiểu nó là thương tổn vật lí.”
Thiên ca dừng một chút, sau đó tiếp: “Nhưng nếu cậu đề cao năng lực nhận biết, cậu cũng có thể tạo thương tổn tương đương lên mộng cảnh, đây là quan hệ song song, hạn mức tối đa của năng lực nhận biết tới đâu thì vẫn còn chưa rõ, nhưng nếu nó tăng lên càng cao, cậu sẽ càng có năng lực có thể gây tổn thương mộng cảnh.”
“Nhưng nếu tôi xử lí không tốt thì chẳng phải là dã tràng xe cát hay sao?” Nhiễm Văn Ninh hỏi.
“Đúng rồi, cho nên bây giờ tôi sẽ dạy cậu cách khống chế tinh thần lực và năng lực nhận biết.” Thiên ca đáp.
Nhiễm Văn Ninh vểnh tai mình lên muốn chăm chú nghe, nhưng lúc cậu muốn tập trung thì năng lực nhận biết của cậu đã tăng lên tới 25.
“Tinh thần lực nói trắng ra là giữ cho tinh thần ổn định, khiến bản thân mình bình tĩnh, muốn hiểu thêm thì cậu về nhà bật phim kinh dị, xem nhiều một chút ha. Năng lực nhận biết được tính vào một dạng vũ khí, lúc cậu chủ động khởi động năm giác quan của mình, năng lực nhận biết của cậu sẽ tăng, mức độ tăng lên của nó bằng với mức độ chuyên tâm của cậu, tiện thể tôi cũng muốn nhắc cậu một chút, tinh thần lực giảm xuống với mức độ lớn cũng sẽ khiến năng lực nhận biết của cậu tăng lên một cách nhanh chóng, lúc ấy, cậu sẽ lâm vào nguy hiểm.”
“Còn một chuyện nữa, là hành động trong mộng cảnh. Lần trước, tôi có bảo rằng cậu nhảy lên được thùng đựng hàng đó nên rất có tiềm năng là tại vì cậu có thể khống chế ý thức của mình trong mộng cảnh đặc thù, thứ khác không nằm trong phạm vi khống chế của cậu, mà ý thức thật ra cũng không có hình dạng. Bây giờ, chúng ta có thể nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện mình cũng là nhờ vào sự khống chế ý thức của bản thân. Là vì cậu nghĩ bản thân mình trông như thế nên ý thức mới chuyển hóa thành dạng đó.”
“Nếu cậu tưởng tượng bản thân mình không có chân, thật ra cậu không thể nhảy lên thùng đựng hàng được. Mà nếu như cậu cảm thấy mình có chân, nhưng trong lòng lại nghĩ rằng mình nhảy không lên được đấy thì ý thức của cậu cũng không thể khiến cậu nhảy lên thùng đựng hàng được.” Thiên ca nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong, cảm thấy mình hiểu hơn chút. Thật ra ý thức giống slime nhựa, cậu có thể bóp nắn nó theo hình dạng mình thích. Nghĩ xong, cậu nhìn Thiên ca, nói: “Vậy tôi trực tiếp nghĩ rằng mình có hai cánh rồi bay lên không cũng được luôn hay sao.”
Thiên ca cười, nói: “Nếu trong thế giới thật cậu có hai cánh thì nói không chừng còn có thể bay lên đấy. Thứ điều khiển hành động của ý thức vốn chính là logic và tình hình thực tế của bản thân mỗi người. Logic là kiểu nếu như cậu muốn bay, cậu phải biết vì sao mình bay được với cấu tạo cánh của sinh vật như nào, rồi sau đó còn phải biến nó thành thứ trong hiện thực; còn tình hình thực tế thì là kiểu cậu đã biết bay, cũng đã hiểu cảm giác bay lượn rồi.”
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy tiếc nuối: “Vậy nếu tôi muốn thành một con ếch thì chẳng phải là phải giải phẫu một con ếch, sau đó còn phải sống qua một kiếp ếch hay sao.”
“Gần như là vậy. Cho nên chúng ta mới phải xuất hiện trong mộng cảnh dưới hình dạng thực tế vì đó là lọ chứa mà ý thức của ta quen thuộc nhất.” Thiên ca nói.
– ——————————————————————————————————————————-
Chú thích:
[1] Đá mặt trăng: Tên tiếng Anh là moonstone, là loại đá rất được người ta ưa chuộng trong huyền học. Hình minh họa:
Lời của editor:
Đá mặt trăng là biểu tượng của cung Cự Giải, nó đẹp như Dear Anna vậy, search hình nhìn cái là muốn rớt nước mắt, hiu hiu.