“Không thích lắm, tại ở đây đông người, tao không thích mấy nơi náo nhiệt.”
Anh không nói gì thêm, nhấp một ngụm rượu vang, cũng rót vào ly cho cậu, Takemichi nhanh chóng chối từ
“Tao không biết uống.”
Hắn nghe vậy cũng không ép, dù sao cậu vẫn chưa khỏi ốm hẳn, để hôm khác. Takemichi ăn rất nhanh, không nhiều. Không phải không ngon, chỉ là mấy món này không hợp khẩu vị cậu. Mikey thấy cậu lau miệng, liền cho gọi một ly nước cam
“Cho tao sao?” Cậu nhìn ly nước cam trên bàn, lại nhìn hắn, Mikey mặt hướng ra cửa sổ, mi mắt cụp xuống dưới lại đưa lên, nhìn vào ánh mắt sáng của thiếu niên
“Ừ, uống đi.”
Takemichi cũng không nghĩ gì nhiều, liền uống vơi đi một nửa. Sau khi thanh toán tiền liền đưa cậu về
“Hôm nay hết bao nhiêu? Tao chuyển khoản lại cho mày?”
Kétt!
Hắn đột nhiên phanh lại, cậu chút nữa đập đầu vào phía trước, ngồi ổn định lại, chưa kịp trách móc liền thấy Mikey ngay trước mắt, chút nữa là hôn
“Mày cho là tao hèn mòn như vậy?”
“Tao không có!… Tao chỉ là không muốn nợ ai.”
Cậu đẩy hắn ra, không được, liền quay sang nơi khác, anh vẫn giữ nguyên tư thế
“Là tao mua cho mày bộ quần áo này, bữa trưa hôm nay cũng là tao mời, không cần trả lại tiền.”
Takemichi không nói gì, ngầm đồng ý, hắn cũng hiểu là vậy, tiến lại sát gần hơn, vòng tay qua gáy cậu kéo sát lại
“Vậy, sau này đồ mày mặc, thích bộ nào tao liền mua, thích ăn gì, ở đâu, tao liền đưa đi, mày thích gì, tao mua nấy. Chỉ cần mày làm người tình của tao.”
Từng câu từng chữ hắn nói ra, đều làm cậu thêm đỏ mặt, đầu như muốn bốc khói
“Mày nói mê sảng cái gì vậy Mikey-kun!!!?”
Hắn không thay đổi ý định, ánh mắt kiên định, vẫn có phần lạnh lẽo
“Tao không đồng ý!!!”
“Không đồng ý?”
“Phải!”
“Hay lắm. Trước giờ chưa có ai dám từ chối tao cả.”
“Giờ có rồi đó!”
Hắn liếc mắt qua cậu, Takemichi đã quay ra cửa sổ, nhưng Mikey vẫn nhìn được tai cậu đã đỏ ửng
“Được! Mày không đồng ý, tao liền có cách khiến mày van xin tao!” Song liền nhất mạnh chân ga, lao nhanh đi.
Đến dãy trọ, Takemichi nhanh chóng xuống rồi lên nhà, rõ là rất giận bởi lời nói cợt nhả của Mikey, anh xem cậu là loại người gì vậy?
Hắn nhìn cậu vào nhà rồi mới lái đi, phải, không đồng ý, liền có cách khiến van xin.
Tối đó, Mikey không đến, Takemichi cũng mặc kệ, quần áo hôm nay hắn mua cho đã vứt vào thùng, kể cả số thức ăn chất đầy tủ.