“Bố đã đi công tác rồi ạ.”
“Giang Tiệp…”
“Bà có việc gì gấp ạ? Vậy để cháu gọi Giang Nguyệt Dực đến đây với bà nhé?”
“Gọi nó đến…”
Chu Châu Thiển gật đầu nói vâng ạ rồi bước ra phòng khách.
“A Dực…” Chợt nhận ra cách gọi này của mình đã quá mức thân mật rồi, cô vội vàng sửa lại: “Giang Tam gia, bà bội muốn gọi anh.”
Kiếp trước, mỗi lần cô gọi tên anh một cách gần gũi như vậy, chỉ số biểu cảm của anh y như rằng sẽ giảm đi một bậc. Để tránh khiến cho anh cảm thấy phản cảm, cô rất ít khi gọi anh, hoặc nếu có gọi, cô cũng sẽ chỉ gọi anh theo kiểu chung chung mà thôi: Giang tiên sinh, Giang Tam gia, Giang thiếu…
Người ngoài nghe thấy còn chẳng biết hai người là vợ chồng.
Giang Nguyệt Dực khẽ nghiêng đầu ra sau nhìn, quan sát thấy cô không phải là đang bày trò làm phiền mình thì mới đứng dậy khỏi bàn ăn, tay đút túi quần Âu đi tới căn phòng ở của Giang lão thái.
“Bà.”
Giang Nguyệt Dực ngồi xuống bên cạnh giường của bà cụ, một tay anh cẩn thận nâng tay cụ lên rồi nắm gọn ở trong lòng bàn tay to lớn nhưng đẹp đẽ của mình.
“Bà gọi con sao?”
Giang lão thái bặm môi ngước lên nhìn Giang Nguyệt Dực, giây sau, bà run rẩy chỉ một tay vào Chu Châu Thiền.
Trước sự ngơ ngác của cô, bà giống như là một đứa trẻ bị bắt nạt, run rẩy lên án tố cáo cô.
“Ngày hôm qua nó trộn cơm với nước lã bắt bà phải ăn. Dực Nhi, cháu phải bảo vệ bà…”
Chu Châu Thiển vì lời nói ấy mà cả người chợt cứng đờ cả lại, sửng sốt lên tiếng.
“Đâu có đâu! Ngày hôm qua cháu trộn cả canh và thịt cho bà rồi mà?”
“Chu Châu Thiển!”
Giang Nguyệt Dực quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh lạnh lẽo đến mức khiến cho trái tim đang đập mạnh lên vì bàng hoàng của cô đông cứng cả lại, đến nỗi không thể nào mà thở được nữa.
Anh chưa cần biết đúng sai ra sao, nhưng ăn nói trước mặt của các bậc trưởng bối như thế này là chưa phải phép.
Chu Châu Thiền hiểu ý anh là như vậy, nhưng cô vẫn có cảm giác rằng anh đang nghiêng về phía lão bà. Điều ấy càng khiến cho sắc mặt của Chu Châu Thiền tồi tệ hơn nữa.
Cô vẫn biết là Giang lão thái đã không còn minh mẫn nữa, nhưng dù không nhớ gì cả, bà cũng không thể đổ tội oan cho cô như thế được!
“Ôi! Trời ơi là trời! Xem kìa xem kìa! Nó dám hỗn láo với Giang lão thái, đã thế còn dám trộn nước lã cho cụ ăn sao? Thật là quá quắt! Nó đang đùa với mình thật hả? Về làm dâu chưa được bao lâu mà đã dám có hành động trơ tráo như vậy sao?”
Phương Nhị tuy miệng lưỡi buông ra những câu mắng chửi, lo lắng, quan tâm cho Giang lão thái nhưng điều khiến cho bà ta làm vậy chỉ là vì muốn sỉ vả cô mà thôi.
Thấy Chu Châu Thiền cắm mặt xuống dưới đất, đôi bàn tay thả dọc theo mạn sườn đã siết chặt lại run rẩy, sắc mặt của bà ta càng thêm hưng phấn hơn nữa.
Rõ ràng, tối hôm qua Phương Nhị đã thấy thứ cô mang vào phòng của Giang lão thái là một khay thức ăn đầy đủ chứ không phải là cơm trộn nước lã. Tại sao bà ta lại nói như vậy?!
Phương Nhị còn định mắng nhiếc cô thêm vài câu nữa nhưng đột ngột Chu Châu Thiền đã cất tiếng, cắt ngang ý định ấy của bà ta.
“Xin lỗi… Con xin lỗi…”
Cô nghiến chặt hai hàm răng vào với nhau rồi bỏ chạy ra khỏi căn biệt thự.
Ở đằng sau tòa kiến trúc đồ sộ này là một cánh rừng rất lớn, cô chạy vào bên trong đó.
Khi đã thấy đủ xa và sẽ không có ai biết đến, Chu Châu Thiền đã ngồi bệt xuống dưới đất, cả cơ thể co lại run rẩy, cắn răng mà khóc trong âm thầm.