Lúc này ở Ma giới, tên cầm đầu được cho là thích khách đến yến tiệc đang quỳ xuống nói chuyện với một người, hắn tên là Vu Hoàn, những tên yêu ma cấp thấp hơn thường gọi hắn là Hoàn đại nhân.
“Ta đã dặn ngươi sao? Không được đánh rắn động cỏ bộ những lời ta nói ngươi không nghe thấy hả?” Giọng nói gằn lên thể hiện sự tức giận.
“Thần không có ý dám cãi lời Ma tôn, chỉ tại thần nôn nóng quá cho nên.” Vu Hoàn đang nhận lỗi, tuy hắn không phục lắm nhưng sự việc hắn làm cũng không thành công nên chỉ đành biết cúi đầu.
“Ta chỉ mới vừa đi có mấy ngày, ngươi đã gây ra chuyện rồi, may là quận chúa An Minh không cầm Huyền Khương trên tay, nếu cô ta sử dụng Huyền Khương lúc đó ngươi nghĩ ngươi còn sống để mà ở đây nói chuyện với ta sao?” Đây mới chính là kẻ cầm đầu thật sự, những lời hắn nói ra rất có trọng lượng, thể hiện sự uy quyền chốn Ma cung.
Vu Hoàn chẳng biết làm gì ngoài xin Ma tôn trách phạt vì những việc làm ngu ngốc, thiếu suy nghĩ của hắn. Nhưng hắn biết bởi vì Ma tôn lo cho sự an nguy của hắn nên mới nổi giận như vậy.
“Nếu lúc đó ta không kêu ngươi về, ngươi nghĩ ngươi sẽ thắng quận chúa sao? Ta thấy bên cạnh cô ta còn có một tên cầm đàn, tên đó cũng không phải dạng vừa đâu, ngươi lui xuống án binh bất động, đợi lệnh của ta.” Ma tôn đã hạ giọng, sự cáu gắt lúc nãy cũng đã giảm bớt.
Ma tôn mới này tuy chưa biết rõ lai lịch ra sao nhưng trên dưới Ma giới đều nghe lời răm rắp cho thấy hắn cũng không phải dạng tầm thường.
Quay trở lại Thiên giới, Lăng Phong vừa mới hầm xong chén canh nên mang qua cho An Minh uống tẩm bổ, khi vào bên trong An Hoa điện thì lại không thấy quận chúa đâu, anh liền hỏi cô cung nữ đang dọn dẹp: “Cô có thấy quận chúa đâu không?”
“Quận chúa đã đến Trường An điện rồi ạ.” Cung nữ cho hay.
Lăng Phong để chén canh lại trên bàn rồi lập tức tới đó.
“Bái kiến Thiên đế.” Lăng Phong đã xuất hiện. Vừa nhìn thấy An Minh, anh đã vội chạy lại hỏi han cô, xem vết thương băng bó như thế nào, lo lắng không biết cô đã khỏi chưa, có còn đau chỗ nào không. Còn An Minh thì lúc nào cũng luôn miệng kêu không sao, trấn an đi sự lo lắng thái quá của Lăng Phong.
“Hai người muốn chăm sóc cho nhau thì đợi quay về điện đã còn bây giờ việc chúng ta cần làm là bàn đối sách.” Chắc Thiên đế cũng quá mệt mỏi với cặp trai gái này lắm rồi.
An Minh lấy làm ngại: “Xin lỗi đại ca, vết thương của muội có ám ma khí cho nên Lăng Phong mới lo lắng như vậy, khi đánh nhau muội phát hiện ra ma khí trên người của tên thích khách đó, huynh có thông tin gì không?”
Đúng như những gì quận chúa nói, Thiên đế cho biết rằng tên thích khách đó chính là Vu Hoàn, là tay sai thân cận nhất của Ma tôn, những tên yêu ma đó thường gọi hắn là Hoàn đại nhân, Thiên đế có cho người đi thám thính tình hình thì phát hiện dân số của vùng đất hoang đó chưa nhiều chắc ma giới chỉ mới được hình thành thôi.
“Vậy Thiên đế có biết Ma tôn là ai không?” Lăng Phong đột nhiên trở nên vội vàng hơn, thay đổi sắc mặt nghiêm trọng và lời nói cũng có chút nhanh hơn.
Thiên đế lắc đầu: “Từ lúc có thông tin ma giới được hình thành trở lại thì Ma tôn chưa bao giờ xuất hiện ở ngoài, không một ai biết mặt mũi hắn ra sao, có người cho rằng hắn luôn ở trong Thiền Cảnh để bế quan tu luyện.”
“Vậy chỉ cần bắt được Vu Hoàn, chúng ta sẽ biết được Ma tôn là ai thôi có đúng không?” Quận chúa nói một cách dứt khoát.
Thiên đế ngăn lại, ông khuyên quận chúa đừng nên manh động, bởi vì mọi người còn chưa biết mục đích Vu Hoàn đến yến tiệc gây ra náo động đó để làm cái gì, bọn họ ở ngoài ánh sáng nên không thể đánh liều được, còn Ma tôn thì ở trong bóng tối nên hắn sẽ rành hơn, thời gian này Thiên đế cho người canh gác ở Vong Xuyên xem tình hình như thế nào cũng là lúc để quận chúa dưỡng thương, đợi có cơ hội sẽ ra tay.
“Muội biết rồi, huynh với chị dâu nhớ cẩn thận đó.” An Minh rất lo cho sự an toàn của hai người đứng đầu Thiên giới, cũng là hai người thân duy nhất của nàng.
Lăng Phong lúc nào cũng đi kè kè bên cạnh của quận chúa, hắn luôn tỏ ra quan tâm quá mức khiến cho An Minh đôi lúc cũng cảm thấy hơi phiền phức. Nên để tránh có người ngăn cản trong mọi quyết định của mình, quận chúa đã nhắc khéo: “Lăng Phong, học sĩ của Thiên An Môn trở lại rồi, huynh trở về đó đi.”
“Muội đang đuổi ta đi sao?” Hắn thông minh đấy chứ.
Dù là vậy nhưng quận chúa không ác ý gì, Lăng Phong vẫn còn là học sĩ của Thiên An Môn, hắn chưa tốt nghiệp thì không thể nào tự ý bỏ đi được, hãy về đó tiếp tục tập luyện rồi đợi hắn trở lại sẽ cùng với quận chúa chiến đấu. An Minh chẳng qua chỉ suy nghĩ đơn giản như thế.
“Muội hứa với ta, không được tự ý quyết định một mình, có chuyện gì cũng phải đợi ta.” Lăng Phong rất quyết tâm học hành để trở nên giỏi hơn, như vậy thì lời nói của hắn mới có trọng lượng với cô nàng cứng rắn này được.
“Muội hứa.” Họ ôm nhau thắm thiết.
Thế là Lăng Phong trở về Thiên An Môn tiếp tục rèn luyện, sáng thì cùng các huynh đệ học tập, tối đến vì quá nhớ An Minh cho nên Lăng Phong thường mang đàn lên trên mái nhà ngồi đó gãy đàn, hòa cùng với tiếng gió đưa âm thanh đi xa hơn, tuy nhiên khi đến Thiên cung nó chẳng qua cũng chỉ là như tiếng lá, tiếng chim hót, tiếng gió xào xạc.