Nhưng rõ ràng lúc nảy, nếu không có chuông điện thoại thì hắn đã chiếu cố Tử Nguyệt, chuyện mà Tiểu Mỵ Mỵ luôn muốn hắn làm với mình.
“Cô đúng là hồ ly tinh, hừ.” Tiểu Mỵ Mỵ trừng mắt nói với cô rồi bỏ đi.
Tử Nguyệt tròn mắt nhìn theo: “Gì chứ, tưởng đâu cô ta là chính thất không đó.”
Nhưng mà cô làm việc lớn, sẽ không chấp nhất cô ta.
Buổi tối Tử Nguyệt ở trong bếp muốn pha chút cafe uống, đứng chờ nước nóng, từ phía sau một làn hơi ấm bao bọc lấy khiến cô cứng đờ người.
Ở trong nhà này, ngoài cái tên “chó má” kia thì còn ai nữa?
“Tử Nguyệt, anh hai rảnh rổi cùng em chơi tiếp đây.” Thanh âm của hắn có chút khàn đặc, hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến cả người cô như bị hoá đá.
Tuy là bất mãn nhưng Tử Nguyệt vẫn nở nụ cười ngọt ngào quay lại ôm cổ hắn, trông bọn họ lúc này như đôi tình nhân trẻ đầy ngọt ngào. Cô nói:”Anh hai vừa đi làm về có vất vả không?”
“Vẫn đủ sức.” Hắn cuối người muốn hôn liền bị cô né tránh.
Tử Nguyệt sờ lên đôi môi cương nghị của hắn, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em không tiện, khiến anh thất vọng rồi.”
“Anh hai không để tâm.” Hắn lại muốn cúi xuống hôn.
Tử Nguyệt trợn mắt với hắn, cái gì mà không để tâm, rõ ràng là không thể tiếp tục đó chứ!!!
Cái thằng cha biến th** này!!! Cô chửi thầm.
Hắn đúng là tên điên biến thái, tuy nghĩ vậy nhưng cô vẫn né tránh: “Em sợ làm mất hứng của anh hai, để khi khác đi.”
“Đừng nhiều lời, hôn.”
Một lời này của hắn cực kì kiên định, nói hôn liền hôn. Tử Nguyệt không đẩy được, nếu hắn biết cô sợ cái gì, hắn sẽ dùng cái đó để đối phó với cô. Hắn muốn hôn, cô liền hôn hắn nhiệt tình. Khiến cho máu nóng trong người hắn sôi sục, xong Vũ Nghiêm lại chạm tới vật che chắn ở nơi mẫn cảm. Hắn mở to đôi mắt nhìn cô, như muốn xác nhận là thật sự không thể.
“Bà dì của em đến, anh không ngại chứ?”
“Coi như là cô may mắn.”
Hắn bỏ đi lên lầu một nước, Tử Nguyệt mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đây không phải là kế lâu dài, cô phải trao thân cho hắn sao?
Nghĩ tới cha cô năm đó, Tử Nguyệt lại không thể nói không. Đợi cô tống được hắn vào tù thì hy sinh này hoàn toàn xứng đáng!