Hoặc có lẽ… là đã sớm hợp nhất thành một rồi.
Về đến viện nghiên cứu, vừa mới đặt cái ki xuống thì Nghiêm Sơ Văn đã đi từ trên lầu xuống.
“Hồng treo gió đâu ra đấy?” Cậu ta cầm một quả lên nhét thẳng vào miệng.
“Ma Xuyên cho đó.”
Cả mặt Nghiêm Sơ Văn đầy vẻ ngạc nhiên: “Cậu đi qua miếu Lộc Vương rồi à?”
“Ừ.” Tôi kể lại vụ chuyển phát nhanh rồi lược bớt bỏ vụ giúp trồng hoa ở giữa đó.
Cầm lấy chóp quả hồng nhấc nó lên, tôi kề vào miệng cắn một miếng, vị thơm ngọt lập tức lan ra khắp cả khoang miệng.
“Con người của Ma Xuyên cũng tốt bụng nhỉ?” Nghiêm Sơ Văn nhanh chóng chén xong một quả còn đang định lấy quả nữa thì bị tôi nhanh tay lẹ mắt vỗ cho lui ra.
Cậu ta xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng, hết hồn nói: “Sao cậu lại đánh tớ?”
Tự tôi cũng không biết là tại sao, cả buổi trời chỉ thốt ra được một câu: “Sắp tới giờ ăn cơm tối rồi cậu còn ăn nhiều hồng như vậy sao mà ăn nổi cơm nữa?” Nói xong thì tôi bưng nguyên cái ki lên lầu luôn.
1
Đi giữa đường thì gặp được Quách Thù đang xuống lầu ăn cơm, cô còn đang định chào hỏi thì tôi chìa cái ki ra trước mặt cô, bảo cô lựa một quả trong bốn quả còn lại đi.
“?”
Cô cẩn thận chọn một quả xong rồi cảm ơn tôi, chẳng hiểu chuyện gì đi xuống dưới lầu.
Tôi nghe lén cô nói với Nghiêm Sơ Văn bên dưới: “Đàn anh ơi, chùm hồng kia của Bách Dận quý lắm hả? Sao anh ấy lại…”
Ngày thứ chín tôi đến Thố Nham Tung, tiết Đông phong của tộc Tằng Lộc đã đến rồi.
Sáng sớm chưa tới bảy giờ tôi đã bị một tiếng pháo cực lớn bên ngoài làm ồn tới tỉnh. Vừa mới cố nhịn cơn muốn chửi mở cửa sổ ra thì vừa nhìn đã thấy trên bậc dài đã lít nhít đầy người.
“Dậy chưa?” Nghiêm Sơ Văn lúc này cũng vừa đến gõ cửa.
Tôi vò vò mái tóc như ổ gà cửa mình rồi chạy ra mở cửa.
Nghiêm Sơ Văn và Quách Thù đang định đi hóng hớt qua bên miếu xin chén cháo ăn tiện thể cảm nhận không khí ngày lễ một chút, qua đây hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Còn nhỏ mà hay thích đi hóng hớt quá.
“Không đi.” Nói xong thì tôi đóng cửa lại.
Hôm qua tôi đã sửa đi sửa lại bản thảo cả đêm, cuối cùng mới phát hiện mình chỉ vẽ ra được một đống rác. Bây giờ tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc cho đã mà thôi.
Nghiêm Sơ Văn đứng ở ngoài lải nhải với tôi y hệt bà mẹ già: “Vậy nếu cậu đói thì tìm đại cái gì trong tủ lạnh ăn đi nhé, hôm nay cô nấu cơm của tụi mình cũng đi qua miếu phụ rồi.”
Tôi móc cái đồ bịt tai trong hành lý ra đeo lên xong rồi ngủ tiếp. Tầm chừng mười phút sau lại ủ rũ bật dậy khỏi giường.
Cơn buồn ngủ giữa chừng giống như con thỏ chạy ngoài đồng vậy, vừa mới hơi sơ ý một chút đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Mệt mỏi lau lau mặt xong tôi lại chạy vào trong nhà tắm tắm rửa một cái, lúc đi ra thì cả người cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.
Đám đông dưới lầu hình như cũng tản đi một chút thế nhưng trông vẫn đen nghìn nghịt, cũng không biết là bọn Nghiêm Sơ Văn đang đứng trong hàng nào nữa.
Tiết Đông phong là ngày lễ lớn thứ hai ngoại trừ ngày Lộc Vương giáng sinh ra của tộc Tằng Lộc, ngày hôm nay Tần Già sẽ bận từ sáng cho tới tối để tặng cháo cho tộc nhân từ khắp nơi đổ về Bằng Cát. Ăn cháo rồi thì năm sau sẽ bình an thuận lợi, bách bệnh bất xâm.
Trên thế giới này tất nhiên là không có bát cháo nào có thể chữa trị hết mọi bệnh tật, nhưng khi con người ta xui xẻo thì lúc nào cũng tình nguyện tin tưởng những thứ tốt đẹp như vậy, dù cho thứ đồ đó trông có vẻ hoang đường tới cỡ nào đi nữa.
Cứ thử thôi, thử thôi cũng không mất tiền, nhỡ đâu có thể đổi vận thật thì sao? Hoặc có lẽ… là ăn xong thì linh cảm sẽ tới ngay?
Trong đầu cứ bị cái âm thanh này vờn quanh, đợi đến lúc sực tỉnh lại thì tôi đã chen vào trong đám người, hoà vào thành một phần của hàng dài rồi.
1
Tôi: “…”
Tôi muốn chen ngược lại ra ngoài nhưng mà đã không nổi nữa rồi. May mà dù người đông nhưng không hề hỗn loạn, mọi người đều chầm chậm đi về trước theo đúng hàng, không hề xảy ra tình huống xô đẩy, va chạm.
Trong hàng cũng có khá nhiều người ăn mặc giống người Hạ như tôi, hỏi một gia đình trong đó thì mới biết đa số bọn họ đều là người Nam Sơn. Chẳng qua không phải là tín đồ mà chỉ là lái xe qua đây cảm nhận bầu không khí ngày lễ một chút thôi.
“Năm sau con tôi thi đại học rồi, nghe nói vị Tần Già này từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, năm đó thi được hơn sáu trăm điểm lận. Bởi vậy bọn tôi mới muốn qua đây xin vía một chút.” Nói xong thì người phụ nữ cười cười xoa gáy của thằng bé bên cạnh.
Trên mặt của thằng bé nổi vài nốt mụn tuổi dậy thì, vẻ mặt hơi bực bội đẩy tay của mẹ ra: “Trời ơi mẹ đừng có làm rối hết tóc của con.”
Bố của thằng bé nghe vậy thì cũng đưa tay lên: “Xoa đầu con một chút thì sao nào? Để bố làm cho một kiểu tóc ngầu hơn nha.”
“Bố không biết đâu, bây giờ đang thịnh hành kiểu này đó.”
“Mắt còn không thấy đâu kìa mà còn lo thịnh hành…”
Trông không khí cả gia đình này cười đùa khiến cho tôi bỗng dưng thấy buồn vu vơ trong lòng.
Chỉ để xin vía học giỏi cho con mình thôi mà cha mẹ đã lái xe mấy trăm cây số dẫn thằng bé tới đây tham gia tiết Đông phong.
Có lẽ cả đời này thằng bé cũng sẽ không nhận ra được những gì mình đang có đều là vận may mà nhiều người ao ước.
Hàng ngũ lại từ từ đi lên, xếp hàng được nửa tiếng cuối cùng cũng tới lượt tôi.
Cái bàn dài đầu tiên, a mẫu (bà cô?) đối diện phát cho tôi một cái chén nhựa. Tôi cầm cái chén nhựa này đến bên chỗ bà cô thứ hai, động tác của đối phương cực kì nhanh nhẹn múc một muôi cháo trong một cái nồi inox sâu vào chén tôi. Bà cô thứ ba thì cho tôi một cái bánh lớn cỡ một bàn tay.
Một tay cầm chén, một tay cầm bánh, cuối cùng tôi cũng đi đến trước mặt Ma Xuyên.
Giữa hai chúng tôi chỉ cách nhau một cái bàn gỗ nho nhỏ, bên trên có một cái chậu đồng cũ kĩ, trong chậu đặt một nhánh cây bách tươi mới ngâm nước trong.
Mới đầu hắn vẫn còn chưa để ý tới tôi, ba ngón cái, trỏ, giữa nhanh chóng điểm nhẹ lên mặt nước rồi muốn đưa tay lên ban phúc cho tôi. Kết quả là vừa nhìn thấy tôi đã ngây cả người ra, nụ cười bên khoé môi cũng cứng đơ tại chỗ.
“Ăn ké bữa sáng.” Tôi cười cười với hắn, cắn một miếng lớn trên cái bánh trong tay.
Hắn rũ mắt xuống không nói gì, làm hệt như hàng vạn những lần đã làm với tín đồ khác. Hai ngón tay khép lại nhấn lên trán tôi, sau khi buông ra thì mặt ngón tay cái ẩm ướt lành lạnh bôi lên môi tôi.
Động tác nhai nuốt dừng lại, hô hấp cũng biến mất theo, hương vị thơm ngọt trượt qua răng môi xộc thẳng vào trong khoang miệng. Tôi còn tưởng vậy là xong hết rồi mà tay của Ma Xuyên vẫn mãi không định có ý buông ra, vẫn của đè lại bên chóp môi tôi.
Chưa xong nữa à?
Tôi còn đang thấy lạ lạ thì người đôi diện bỗng khẽ cất tiếng trầm trầm, nói ra câu nói đầu tiên trong hôm nay từ lúc gặp mặt tới giờ.
“Đừng có ăn ở đây.”
Đầu ngón tay của hắn hơi nhấn xuống giống như một kiểu cảnh cáo.
Tôi: “…”
Cố nén cảm giác muốn trợn mắt lên, tôi vội vàng nuốt đồ trong miệng xuống: “… Biết rồi mà.”
Lúc nói hai chữ trước tay hắn vẫn còn đang nhấn, đến chữ cuối cùng thì đã ghét bỏ lấy ra.
Ngày đông lạnh buốt, ngón tay của hắn vẫn luôn nhúng trong nước nên đầu ngón tay đã bị lạnh tới đỏ bừng.
“Lạp kết la.” Rời mắt đi, hình như là hắn đã lạnh tới không chịu được rồi nên xoa xoa ngón tay.
1
Lạp kết la, với vốn tiếng Tằng Lộc có hạn của tôi thì đây chắc có nghĩa là “Thần thắng rồi”. Cộng thêm chủ đề ngày lễ hôm nay thì chắc là cũng tựa tựa câu “Amen” bên đạo Chúa, là một kiểu ca ngợi với thần minh.
Tôi nhìn gương mặt trang trọng thánh khiết của hắn rồi cũng lặp lại theo: “Lạp kết la.”