Cô như cười trống rỗng:”Anh nửa đêm chạy tới tìm tôi ôn chuyện?” Nhưng mà, cô đã sớm không còn nhớ rõ chuyện trước kia.
“Đương nhiên là không.” Khóe môi anhcong lên thành hình một mảnh trăng lạnh lẽo:”Tôi đến đây đơn thuần chỉmuốn làm rõ một việc.”
“Việc gì?”
“Tôi không hiểu được, lần trước ở câulạc bộ Đằng Mạt, thủ đoạn cô dùng để quyến rũ Lũng Bản Thứ Sơn tại saolại thành thục như vậy? Cho nên muốn tự mình đến học tập kỹ xảo của cômột chút, hy vọng có thể tìm được đáp án cởi bỏ mối băn khoăn tronglòng, chỉ là không ngờ tối nay cô lại có khách rồi.”
Từ ngữ khinh miệt châm biếm làm cô không giữ nổi nụ cười yếu ớt, im lặng tự hỏi chính mình, cảm thấy đau lòngkhông? Đáp án là, không, có gì mà phải đau chứ, anh muốn nói thì cứ đểanh nói là được.
“Đã quấy rầy cô, ngại quá, nhưng tôi vốn cho rằng, người cô thực sự muốn quyến rũ không phải Lũng Bản thứ Sơn mà chắc hẳn là tôi.” Mỗi một câu nói ra từ miệng anh đều hung dữ dọangười,”Cho nên tôi còn một nghi vấn, tại sao cô còn chưa quyến rũ đượctôi, đã ở trong này đấu hiệp mới? Chẳng lẽ thật sự đúng như lời cô nói,tôi và hắn đều là tình nhân hạng nhất? Cho nên khi không có hắn thì còntôi, khi không có tôi thì còn hắn?”
Cô cụp mắt xuống,”Tôi quyến rũ anh khi nào?”
Đột nhiên anh vươn tay ra, nắm cằm cô ép cô nhìn anh, lực mạnh khiến cô cảm thấy đau đớn, đối mắt giống như lưỡi dao lạnh sắc bén, miệng anh nói nhấn mạnh từng chữ lạnh như băng.
“Cô không phải rất biết cách che dấumình sao? Không phải cô luôn bình yên tự tại sao? Nhưng vì cái gì lại lộ ra cảm xúc lơ đãng ở trước mặt tôi? Cô cố gắng thể hiện bản thân tàinăng xuất chúng trong công ty, bài hát cô nghe, nước mắt của cô, cô gốilên tay tôi, cô như có như không trêu chọc tôi, toàn bộ những điều đó là để tôi cảm thấy cô vẫn nhớ chưa quên, chẳng lẽ tất cả đều là trùng hợp? Một chút cũng không phải là do cô cố ý?”
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú, chỉ cảm thấy không còn lời nào để nói, tội danh đã bị anh dính lạnh ở trên lưng.
“Chính là dáng vẻ điềm đạm đáng yêu nhưvậy, đây chính là vũ khí của cô với đàn ông để mọi việc thuận lợi? Lạiđây, bảo bối, chính miệng nói cho anh nghe, em vào Thiển Vũ cho tới naykhông phải là vì anh, tâm cơ trêu đùa này của em đối với anh không phảilà vì muốn anh lần thứ hai để ý đến em, em từ trước tới nay chưa từng có một biểu hiện nào không thể bỏ chuyện trong lòng xuống, càng chưa từngám chỉ rằng em vẫn âm thầm chờ anh, em chắc chắn chưa từng một lần hyvọng anh sẽ trở về bên em, đến đây, tự mình nói cho anh biết, tất cảnhững điều đó, em toàn bộ đều chưa làm.”
Cô suýt quên anh có lối tư duy nhất quán kín đáo bao nhiêu và tài ăn nói giỏi hùng biện thế nào, trong chớp mắtcô bị anh thuyết phục, tí nữa thừa nhận những điều anh chỉ trích cô làhành vi phạm tội, mỗi điều mỗi tội đều là trong lúc cô không để tâm hoặc vô ý phạm phải anh.
Anh nắm chặt lấy cằm cô, chất vấn sắc bén như vạn mũi tên đâm vào ngực cô.
“Tại sao không nói lời nào? Hay là emkhông thể phủ nhận? Nói cho anh biết, em rõ ràng gần đây đã phát ra ámchỉ mời anh, tại sao trong phòng lại có thằng đàn ông khác? Chẳng lẽ emthật sự thích ba người? Thật sự muốn hai người bọn anh đồng thời hầu hạem? Không như vậy thì không thể thỏa mãn trái tim phóng đãng của em?”
Cô dùng hết toàn lực gạt tay anh ra,khung xương đau nhức như bị bóp nát, cằm có lẽ đã lưu lại vết máu ngưng, nhưng mà không sao, vết thương sâu rồi sẽ lành, vết sẹo rồi sẽ phai,mọi chuyện rồi sẽ qua đi, ký ức rồi sẽ biến mất.
Cho dù trái tim rõ ràng đã bị xé nát rồi xát muối, cuối cùng nhất định cũng sẽ khỏe lại.
Chỉ cần thời gian thôi, cô đã sớm thử qua rồi.
Cố gắng làm ngữ khí bình ổn, cô hỏi:”Anh nói xong chưa?”
Lửa giận trong mắt anh vẫn xoáy dữ dộicuồng loạn như trước, nhiều chỗ ánh sáng đã biến thành lửa cháy thiêuđốt, áp bức khiến cô không thở nổi:”Chính miệng nói cho anh một lần,trên thế giới này, em duy nhất chỉ yêu hắn ta?!”
Cô cố gắng lại mỉm cười, chỉ vì câu nói này, mà anh đem cô ra xúc phạm từ đỉnh đầu đến ngón chân.
“Nam Huyền.” Đã bao nhiêu năm, cô không gọi cái tên này, một giây kia trái tim xót xa:”Em và Lâm Lộ đã bàn chuyện cưới xin.”
Anh không nói gì, xoay người bỏ đi.
Cô bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn cánh cửa thang máy tự động khép lại và bóng dáng cứng ngắc của anh, cách biệt hai người.
Chu Lâm Lộ mở cửa kéo cô vào nhà, haimắt nheo lại nhìn kĩ cô:”Nói cho anh biết hắn nhìn thấy nước mắt của emkhi nào? Anh hầu như cho tới bây giờ chỉ nhìn thấy em cười, chưa thấy em khóc.”
Cô cầm lấy tay anh ta,”Lâm Lộ, chúng ta kết hôn đi.” Không có cách nào có thể dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn cách này.
Trên gương mặt tuấn tú của Chu Lâm Lộmang theo sự hậm hực cùng giọng điệu mỉa mai:”Hắn chuẩn xác không nhầmnói trúng lòng em, căn bản em không quên được hắn, phải không? Cho nênem mới thẹn quá hóa giận?”
“Chúng ta kết hôn nhé, được không?” Côthành tâm cầu xin, “Để em gả cho anh.” Trên thế giới này không ai hợpkết duyên vợ chồng hơn bọn họ, bởi vì anh ta và cô không ai làm tổnthương ai, ở cùng nhau chỉ có vui vẻ, vĩnh viễn không có ghen tuông, cãi cọ, đau khổ, hoặc lâu dài trở thành hai người tách biệt xa lạ.
Chu Lâm Lộ bắt lấy tay cô hôn thật sâu.
“Chờ đến một ngày em vì anh mà khóc nhớnói cho anh biết, có lẽ đến lúc đó anh sẽ cân nhắc lấy em, còn nữa, tốtnhất là em nên bảo trì khoảng cách cần thiết với sếp của em, nếu khônganh sẽ——vô cùng, vô cùng tức giận.” Anh ta lẳng lặng mở cửa rời đi.
Ôn Noãn trở về phòng nằm úp sấp ngã lêngiường, nhắm mắt lại rơi vào bóng tối, không hiểu tại sao mình làm người lại thất bại như thế, hai người đàn ông hạng nhất đều không chút do dựbỏ cô đi.
Quen biết Chiếm Nam Huyền là khi cô mới bắt đầu trở thành thiếu nữ năm 13 tuổi, anh 16 tuổi, học cùng lớp 10 với Ôn Nhu.
Đó là một ngày cuối tuần, cô đi theo ÔnNhu đến trường xem bóng rổ, Chiếm Nam Huyền là chủ lực của đội, một mình nhận được một nửa số học bổng của toàn trường, chỉ bằng một mình anh đã đánh cho đối phương tan rã hết cả.
Bảng bóng rổ bị vây chặt như nêm, anh ởchỗ chói lóa hấp dẫn tất cả ánh mắt, bất chấp chạy nhanh đến chi viện,đột phá mạnh mẽ trước sự bao vây vô cùng chuẩn xác ném bóng vào rổ, động tác liên tục lưu loát tự nhiên, mỗi lần ném trúng đều dẫn đến tiếngthét chói tai của các nữ sinh.
Thắng bại rõ ràng, sau khi hết trận nhóm thiếu niên đẹp trai mồ hôi đầm đìa ngồi luôn xuống sân bóng uống nướcnghỉ ngơi, bị các nữ sinh không chịu rời đi chen chúc vây xung quanh.
Lúc này cô mới nhận ra không biết Ôn Nhu đã đi chỗ nào rồi, một quả bóng rổ vô tình bị người ta đá đến bên châncô, cô thuận tay cầm lên, ôm bóng nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóngdáng Ôn Nhu đâu, nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định ở yên tại chỗ, ngộ nhỡÔn Nhu về mà không tìm thấy cô sẽ càng rắc rối hơn.
Đơn giản một mình chơi bóng.
Ba bước lên rổ, đến đường biên xoayngười vươn tay ném bóng, không trúng! Bay người đập vào bảng rổ, quảbóng bắn xa khỏi phía ngoài đường biên, mẹ kiếp! Nhặt lại quả bóng nhìnkhoảng không làm một động tác giả, lần thứ hai giương tay ném vào khungrổ, quả bóng vẽ một đường cong hoàn mĩ trong không trung, khi sắp đạtđến điểm cao nhất của đường parabol đột nhiên lại bị một cánh tay vươnlên không tóm xuống dưới.
Cô sửng sốt, thân ảnh anh tuấn kia đã từ giữa không trung nhảy xuống mặt đất, một đôi mắt sơn đen vênh váo kiêungạo sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, dưới cái giỏ giống như trong thiên hạ chỉ có anh lớn nhất.
Nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai hô phong hoán vũ nhất trong trận đấu, cô bĩu môi, nghĩ thầm cản cái gì mà cản.
Tựa như hiểu được cô đang nghĩ gì, anh cong môi:”Đến đây, qua được anh, mời em ăn kem.” Ném bóng lại cho cô.
Sự hiếu thắng trong lòng bị sự kiêu ngạo của anh khơi mào, nhớ khi cô 7 tuổi đã từng chơi bóng rổ với bác huấnluyện viên nhà bên, cũng coi như là đồ đệ danh sư, nửa sân bóng lớn nhưvậy, không tin trong tình huống một chọi một ở trước mặt anh cô khônglàm gì được.
Hiệp thứ nhất cô khinh địch, khi đangchuyển động trên không bị bàn tay nhanh như chớp của anh trộm bóng đi,dẫn đến trận cười to vô ý của các nữ sinh đứng xem bên ngoài, suýt nữakhiến cô tức chết, lại đến khi cô cảnh giác không để anh lại gần, từ bên phải đột nhiên đổi hướng sang trái nhanh nhẹn đẩy tay ra, ai ngờ anhdùng sức bật cả người ra đằng sau, nhảy vút lên cao như con chim ưng bay liệng giữa hoang dã, nháy mắt bóng đã bị tóm xuống dưới.
Sức bật và lực nhảy làm ngay cả những nam sinh đang vây xem cũng phải thét chói tai.
Lại ném quả bóng về phía cô, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch, giống như cô là trò đùa chọc cười cho anh.
@#$%^&*, cô dưới đáy lòng ân cần thăm hỏi tổ tông nhà anh.
Đứng yên tại chỗ chậm rãi đập bóng xuống đất, cô kéo dài khoảng nửa phút, đường cong thân thể đề phòng của anhcuối cùng cũng hơi lơi lỏng, khoanh hai tay trước ngực có chút hứng thúlại có chút đề phòng nhìn cô, ngay tại một giây kia cô đột nhiên làm một cái mặt quỷ với anh, anh ngẩn ra, cô lập tức ném thẳng quả bóng về phía anh, anh theo trực giác vươn cao hai tay chặn lấy, trong nháy mắt côhãm chân lại, bóng rổ trong tay luồn sau lưng chuyển sang tay trái, tayanh theo quán tính bị lạc đi hơn nửa, cô nghiêng về phía sau nửa bướcmượn lực nhảy lấy đà, tay trái trực tiếp ném bóng vào giỏ. Tiếng còivang dội và tiếng trầm trồ khen ngợi lan tỏa khắp sân.
Đắc ý nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh thèthêm một cái mặt quỷ, cô để lại một tràng cười vui vẻ khanh khách nhưmột chuỗi chuông bạc, chạy như bay về phía Ôn Nhu đang quay lại.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, một tuần sau anh xuất hiện trong nhà cô.
Một bên làm quen với con gái lớn học cùng lớp, một mặt thu phục được cha già hiền lành đáng yêu của cô.
Cô khi đó trẻ con ngây thơ hoa tình cònchưa nở, nhưng vô cùng hoạt bát hiếu động, cái gì cũng thích, cuối tuầntheo cũng vui vẻ phấn chấn đi theo anh tham gia các hoạt động, anh dạycô tennis, cầu lông, bóng quần, thậm chí cả bóng đá, đưa cô đi nghe nhạc jazz, đi xem phim mới chiếu, theo cô đi học tranh truyền thống vàpiano.
Hơn nữa cô còn bắt anh đi học mỗi mộtbài hát mà cô thích nghe, thỉnh thoảng chiều cuối tuần kéo anh đi thuêphòng karaoke, cô phụ trách chọn, anh phụ trách hát, chưa được nghe thỏa thích cô sẽ không chịu về nhà ăn cơm tối.
Cứ như vậy hơn nửa năm, đến ngày sinh nhật 14 tuổi của cô vừa vặn là thứ 7.
Cô có thói quen tắm ngay sau khi dậy,vừa mới tắm xong, dưới tầng đã vang lên tiếng Ôn Hòa gọi to:”Tiểu ÔnNoãn! Tiểu Nam Huyền đến này!”
Phủ chiếc khăn mặt lên mái tóc ngắn ướtsũng, cô chạy xuống cầu thang:”Sao đến sớm thế?” Không phải đã nói vớianh trưa nay đi ăn cơm dạo phố cùng bạn học, buổi tối mới có thể ở nhàthổi nến cùng bố và Ôn Nhu sao? “Không phải bố nói mời anh ấy đến ăn cơm tối à?”
Ôn Hòa vô tội nhún vai:”Bố đi mua thức ăn, tự con hỏi Nam Huyền đi.”
Đôi mắt to lanh lợi của cô chuyển vềphía anh, nhận ra anh lại cao hơn, đôi mắt trong trẻo như ngọc đen khiến người ta thất thần.
“Lại tắm buổi sáng?” Chiếm Nam Huyền đi đến trước mặt cô, lấy khăn mặt trong tay cô.
Cô vội cúi thấp đầu xuống trước ngựcanh, thích nhất anh lau tóc giúp cô, đầu được bàn tay ấm áp của anh baogọn vuốt nhẹ, mỗi lần thoải mái đến mức không muốn anh dừng lại, tiếc là hôm nay không thể lau lâu:”Tí nữa em phải ra ngoài rồi.”
“Em hẹn bọn họ mấy giờ?”
“Mười một giờ.”
“Bây giờ mới 10 giờ thôi, còn sớm.”
Nói xong ngồi xuống sofa, bày bàn cờ vua ra:”Chơi với anh, lát nữa anh đưa em đi.”
Cô ngồi đối diện anh, lấy luôn con mã của anh, anh không nhịn được cười.
Cô giơ tay lên, ma đao lóe sáng:”Pháo!”
“Lên mã.”
“Dí tốt!”
“Bay tượng.”
“Ra xe.”
Anh ngẩn đầu nhìn cô chăm chú, dường như muốn cười mà lại không cười ra.
“Làm gì thế?” Cô hỏi.
“Sao em đơn giản thế nhỉ.”
Cô trừng mắt nhìn anh,”Có ý gì?”
Anh cong khóe môi:”Lần nào cũng là mấychiêu này.” Còn vừa nói vừa lắc đầu, cái vẻ mặt trách trời thương dânkia giống như cô là tiểu ngu ngốc nhất thế giới.
Cô nhoài người ra đánh anh:”Đó có nghĩa là em chuyên tâm! Hiểu không?!”
Anh bắt lấy tay cô, màu sắc con người có chút kì quái,”Thật chứ?”
“Cái gì thật?”
Anh chậm rãi nói,”Em chuyên tâm?”
Không biết tại sao trong một giây kia cô lại cảm thấy trong lòng như đang bị cái gì đụng phải, cảm giác rất kìlạ, có chút mê mẩn tê dại, rõ ràng là mới tắm xong, tai lại tự dưng khônóng, theo bản năng gạt tay anh ra, nhưng một người luôn luôn không sợtrời không sợ đất như cô lại không dám quay mắt nhìn anh.
Anh không nói gì nữa, đầu ngón tay đẩy quân cờ.
Cô đi nước đáp lại, vội liếc nhanh anhmột cái, đôi lông mi đang buông rủ của anh đột nhiên nâng lên, bắt gặpánh mắt định lướt qua của cô, cô chỉ cảm thấy khắp cổ đều nóng bừng.
Anh vẫn như cũ không nói gì, cô lại càng đứng ngồi không yên, đáy lòng có loại khát vọng kì lạ không biết tới từ đâu, muốn nhanh đứng dậy bỏ đi, lại muốn nán lại với anh, tâm trạngquái dị và mâu thuẫn cứ điên loạn đan vào nhau.
“Ôn Noãn.” Anh miễn cưỡng mở miệng.
Tim tức khắc bị dọa nảy lên một cái, cô có chút mong chờ không hiểu:”Gì?”
“Em chưa đánh.”
Cô ngẩn người, nhìn về phía bàn cờ, anh giữ xe bên trái, mã, hậu, pháo bên phải, con vua của cô hoàn toàn đã bị giết chết.
Cô buồn bực đẩy quân cờ, “Không chơi nữa!”
“Tiếp đi.”
“Không!” Cô trừng anh.
Anh mỉm cười, dọn xong bàn cờ:”Ngoan, chỉ cần em chống đỡ được hơn 15 phút, anh tặng em quà sinh nhật.”
Cánh tay đang muốn phá cờ của cô dừng lại giữa không trung, nửa tin nửa ngờ:”Thật không?”
“Ừ.”
Cô liếc xéo anh, con lợn này ngay cảkhóe miệng và ánh mắt đều đang cười, cô chạy nhanh đến đoạt lấy mã vàpháo của anh ném ra xa.
Anh cực kì vui vẻ, tay vươn ra như muốn bắt cô:”Nhóc con xấu xa này!”
Cô tránh tay anh, cười to khanh khách:”Đi pháo!”
“Lên mã.”
“Em cũng lên mã!”
“Anh dí tốt.”
Cô bắt đầu cố gắng đối phó, mỗi bướctiếp theo sau khi suy nghĩ kĩ mới đi, nhưng mà dù vậy, cũng nhất nhanhbị anh mai phục ăn luôn một xe, cô nhìn bàn cờ, mình vẫn nhiều hơn mộtcon ngựa và một con pháo, không bằng ép anh liều mạng chết, làm như vậycho dù không thể thắng nhưng cũng chắc chắn không thua.
Sau khi đi vài nước nhìn anh ý cười dầndần càng sâu, cô biết mình đã đi đúng hướng, lập tức tiểu nhân đắc ý:”Ai bảo anh bắt nạt em!”
“Không tồi, cờ hòa.”
“Không biết, em thắng chứ!” Cô hét to,”Đưa quà cho em mau!”
“Hay là để đến tối đi, bây giờ mà tặng em sẽ không còn thần bí nữa.”
“Không muốn không muốn!” Cô lập tức nhào về phía bàn lật sang đối diện, vươn tay lục túi áo anh.
Anh bắt hai tay cô, trong con ngươi giống như có chút lưỡng lự, lại có chút hấp dẫn,”Em muốn lắm hả?”
“Nhanh lên!”
“Được, em nhắm mắt lại.”
Cô vui vẻ nhắm mắt lại, một bàn tay ấmáp xoa xoa sau đầu cô, cô trực giác nói:’Tóc em đã khô—“ có cái gì đónóng bỏng và mềm mại mút lên môi cô, trả câu nói của cô trở về.
Tư duy lập tức dừng lại, cô trợn tròn mắt, đối diện với con ngươi đen dịu dàng nồng cháy.
Tim trong lồng ngực không không chế được đập loạn nhịp thình thịch, dường như có thể nghe thấy tiếng nhảy rộnliên hồi của nó, muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy, hương thơm vôcùng dễ chịu trên người anh không ngừng ùn ùn kéo đến bao phủ toàn thâncô, tự nhiên dựa vào ngực anh, sự sung sướng không cách nào hình dungđược từ môi anh nhẹ nhàng truyền dần vào trong miệng cô, kì diệu vôcùng, cô nhắm mắt lại, cả người dạt dào ấm áp thoải mái giống như muốnnhanh hòa an.
“Reng reng reng….”
“Điện thoại…” Cô lầm bầm yếu ớt.
“Phải chuyên tâm…” Anh đưa tiếng thở dốc trở lại trong miệng cô, làm cô nhập cuộc cắn mút.
“Khụ, khụ khụ—–“
“Có người….”
“Đã nói phải chuyên tâm….”
Hai người đồng thời nhảy dựng lên khỏi sofa.
Ôn Hòa trong tay mang hết đồ này đến đồ khác nhíu mày nghiêm mặt đứng ở cửa.
“Tiểu Nam Huyền”
“Khụ—-vâng.” Khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi so với quả cà chua Ôn Hòa vừa mua về còn đỏ hơn.
“Lần sau tuyệt đối không thể để bác bắtgặp.” Ôn Hòa nghiêng đầu, hình như có chút hoang mang:”Bác sẽ rất khóxử—-hai đứa sao không lên phòng Ôn Noãn đi?”
“Bố!” Ôn Noãn thét chói tai, cầm lấy một quân cờ suýt nữa ném qua.
Ôn Hòa vội xoay người chạy vào bếp:”Tiểu Nam Huyền, nhớ kỹ không thể chà súng, nếu không bác sẽ thiến tiểu tửnhà mi ninh canh cho Ôn Noãn uống!”
“Bố chết tiệt! Đứng lại!” Ôn Noãn tiếp tục chạy, già mà không kính! Thật quá đáng!
“Hu hu! Tiểu Ôn Noãn, chuyện này khôngliên quan đến bố mà. Oái! Người con nên tính sổ phải là tiểu Nam Huyềnmới đúng, nó mới là kẻ nham hiểm nhất!”
Cô dừng lại, trợn mắt nhìn:”Bố nói bậy!”
Ôn Hòa vẻ mặt oan ức:”Cha già thông minh như bố sao lại sinh ra đứa con gái ngu ngốc như con chứ, tiểu Ôn Noãn, con có đúng là do cha sinh ra không đấy?”
“Ông già chết tiệt!” Cô tức đến nỗi mười ngón chín ngón trở nên trắng bệch, nói vớ vẩn có thể làm giông bão nổi lên đấy!
“Aiz, ngốc ơi là ngốc, tiểu Nam Huyền cố ý dạy con cờ vua, cuối tuần nào con có hẹn nó đều đến trước bảo conchơi với nó, cứ như thế con sẽ quên mình phải ra ngoài, đúng không?”
Cô sửng sốt, tại sao những lời bố nói lại ăn khớp kì lạ với tình cảnh trong trí nhớ thế, hình như…đúng là có chuyện này thật.
Ôn Hòa khoanh hai tay lại:”Sau đó tiểuNam Huyền hợp lý giúp con chắn hết tất cả các cuộc điện đòi mạng củanhóm bạn con, sau đó thời gian còn lại cả ngày sẽ bị nó chiếm lấy, aiz,bố thật không hiểu nổi, mỗi lần đều là kế sách không có tí thú vị gì,đứa con ngốc chết này tại sao lại không nhìn ra, tiểu Ôn Noãn, con thậtsự chắc chắn con là do bố sinh ra chứ hả?”
Reng reng reng….cô quay đầu lại.
Chiếm Nam Huyền dựa vào cửa phòng bếp,trong tay cầm điện thoại không dây nhà cô, anh nghiêm túc:”Bố Ôn, báckhông hiểu rồi, Ôn Noãn cái này gọi là chuyên tâm.”
Nói xong cầm điện thoại lên, nhẹ nhàngnói với đầu dây bên kia:”Ôn Noãn hơi khó chịu, cô ấy không ra ngoàiđược, mọi người cứ đi chơi đi, đi chơi về đến đây ăn cơm tối luôn nhé,bố Ôn đã mua rất nhiều đồ ăn chờ mọi người—-“
Cô đoạt ngay cái dao phay trong tay Ôn Hòa,”Chiếm Nam Huyền, anh đừng chạy!”