Họ Tạ vừa nghe đến đây liền lắc đầu, một tay nắm lấy cánh tay trái của anh đang để ở phía trước, đoạn đáp
– Đừng…. Đi bệnh viện sẽ tốn tiền…tôi không muốn!!
Anh cũng chẳng cậu quản cậu đang lảm nhảm cái gì, liền trực tiếp bế người lên, sau đó chạy một mạch ra ngoài, lấy chìa khóa xe ô tô, rồi lại tự thân vận động đưa cậu vào ghế phía sau, mở cửa chính rồi phóng thẳng xe đến bệnh viện
——–****——–
Mất một tiếng đồng hồ sau, một vị bác sĩ tầm tuổi trung niên cầm bệnh án ra báo cáo tình hình cho anh nghe
– Ngài Sở!! Người yêu của ngài bị ngộ độc thực phẩm, nguyên nhân có thể là do ăn đồ quá hạn sử dụng, lại cố gắng chịu đựng lâu như vậy mới dẫn đến tình hình như bây giờ. Nhưng ngài yên tâm đi, chúng tôi đã tiêm thuốc và truyền nước cho cậu ấy, sang đến sáng ngày mai thì sẽ ổn định hơn một chút!! Ngài vào thăm cậu ấy đi!!
Sở Trầm Dương khóe môi giật giật nhìn ông ta!! Gì mà người yêu chứ?? Đừng đùa, tên ngốc đó giống người yêu chỗ anh ở chỗ nào!! Họ Sở mặt lạnh lùng nói
– Đó là người làm, không phải người yêu, dù sao thì cũng cảm ơn ông, bây giờ thì có thể đi được rồi !!
Vị bác sĩ kia như nhận ra nhầm lẫn của mình,xấu hổ vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi hai ba bước bỏ đi thật nhanh, tránh cho trường hợp chọc giận tảng băng này!!
Anh nhìn bóng người đã khuất xa sau dãy hành lang, hai tay liền đút vào túi quần, thở hừ hừ đi vào phòng bệnh nơi tên ngốc kia đang nằm
Tạ Hướng Khải giờ đây đã thanh tịnh hơn một chút, ánh mắt đảo đến nhìn anh, mở miệng nói
– Ông chủ!! Cảm ơn ngài đã đưa tôi vào đây!! Sở Trầm Dương anh là tuyệt vời nhất
Họ Sở không hiểu tại sao nghĩ đến cảnh con người này tham ăn mà dính phải ngộ độc,tâm tình bực mình khó chịu, tức giận mắng
– Có tham ăn cũng vừa phải thôi!! Làm gì đến nông nỗi mà phải ăn đồ đã hết hạn như vậy?? Cậu chán sống hả??
Cậu bị mắng cũng không giận, chỉ bĩu bĩu môi đáp lại
– Tôi cứ nghĩ miếng bánh đó là dì Hoa chuẩn bị cho mình, nên không hỏi gì mà cứ cho đại vào miệng, nào ngờ đâu là ra nông nỗi này!! Nhưng mà ông chủ à!! Người ta đang bị bệnh đó, đừng mắng mà, tâm hồn tôi mềm yếu dễ tổn thương lắm đó!!
Câu nói cuối cùng của cậu làm anh đuối lí, nhìn cậu suy yếu nằm ở trên giường bệnh, tay phải đang được truyện nước, trái tim bỗng mềm nhũn đi, cuối cùng chỉ có thể gầm gừ phun ra vài từ
– Ngu ngốc!! Sau này muốn ăn gì cứ nói dì Hoa, tôi không muốn có xác chết ở nhà mình
Tạ Hướng Khải cũng không vừa, dù mệt mỏi vẫn cười hì hì đáp
– Nhưng không sao!! Thà chết được làm ma no, còn hơn là làm ma đói mà ≧﹏≦
Sở tổng tài nghe người giúp việc của mình bảo vệ miếng ăn liền hết lời nói, chỉ đành ngồi xuống ghế sofa bên cạnh hậm hực gọi một cuộc điện thoại cho dì Hoa nói rõ tình hình, bảo dì đến chăm cậu, sau khi tắt máy,tốt bụng chỉnh góc chăn cho Hướng Khải, âm giọng mềm mại nói!!
– Được rồi!! Đừng nói gì nữa!! Mau ngủ đi, một lát dì ấy sẽ đến!!
Cậu an tâm gật đầu cảm ơn anh, sau đó an an ổn ổn nằm trên giường bệnh, cả người mệt mỏi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ
Kể từ đó về sau, Trầm Dương biết cậu thích ăn liền âm thầm bảo dì Hoa buổi chiều làm ít bánh hoặc vài món ăn nhẹ cậu, cũng chỉ vì sợ tên ngốc nào đó ăn bậy, cho nên những món ăn đều được bảo đảm còn mới và nóng hổi, nếu thức ăn còn dư thì không được để lại, liền bảo dì mang đổ đi, không chừa lại bất cứ thứ gì. Sở Trầm Dương cũng không hề hay biết rằng, trong lòng anh đã xuất hiện hình bóng của cậu từ lúc này, cảm giác âm thầm cưng chiều, nhìn cậu nở nụ cười lại giúp anh yên bình vô cùng!!