Dụ Phồn lập tức đứng thẳng người, trước khi anh lấy thứ đó ra nhanh tay lẹ mắt nắm lại cổ tay anh, giữ chặt động tác này lại.
Lòng bàn tay Dụ Phồn hơi lạnh, Trần Cảnh Thâm liếc nhìn cậu một cái, rồi ngừng cử động.
“Cậu nghe không hiểu tiếng người hả?” Dụ Phồn tốn hơi nói, “Tôi đã nói là tôi không thích con trai…”
“Dụ Phồn! Làm gì đấy?”
Nghe thấy tiếng động, Hồ Bàng vội vàng đi tới, hoảng hốt nói, “Em nắm tay người ta làm gì? Mau buông ra!”
Dụ Phồn nào dám buông tay, nhỡ cậu vừa buông ra một cái Trần Cảnh Thâm lại trở tay rút cái lá thư màu hồng nhạt ra nữa, ai mà chịu trách nhiệm nổi?
“Em,” Dụ Phồn nắm chặt, nghẹn một hồi lâu, “Tay em lạnh.”
Hồ Bàng khó hiểu: “Tay lạnh thì đút vào túi đi, đừng làm phiền bạn học.”
“….”
Dụ Phồn vẫn không nhúc nhích, cậu nắm chặt cổ tay Trần Cảnh Thâm, cả người hơi cứng đờ.
Cậu đang nghĩ nên nói thế nào, người trong tay bỗng nhiên dùng sức, thế mà Dụ Phồn lại không giữ nổi anh. Lúc Trần Cảnh Thâm rút tay ra Dụ Phồn thấy rõ tim mình giật nảy lên một cái____
Còn may, không có lấy ra cái gì hết.
Dụ Phồn buông tay anh ra, mệt y như vừa đánh một trận với người ta xong.
Hồ Bàng nhìn ra một ít manh mối, nhíu mày hỏi: “Vừa nãy hai em nói cái gì đấy? Con trai gì? Thư gì?”
Cái thính lực quỷ gì không biết?
Dụ Phồn mở miệng nói nhảm: “Cậu ấy giới thiệu cho em mấy bộ sách phụ đạo phù hợp với con trai.”
Mí mắt Trần Cảnh Thâm giần giật, không nói gì.
“Nói vớ vẩn, sách phụ đạo đâu ra còn phân biệt cả giới tính? Với lại, em còn đọc được cả sách phụ đạo cơ à?” Hồ Bàng nghi ngờ nhìn cậu, “Em ấy giới thiệu cho em sách phụ đạo gì, nói tôi nghe xem.”
Dụ Phồn: “Tổng hợp kiến thức toán cấp ba, dốt đặc cán mai học toán thế nào, người chậm…cần bắt đầu sớm 2017.”
Mấy người bên cạnh: “??”
Hồ Bàng không ngờ là chuyện về sách phụ đạo thật.
Ông sửng sốt một hồi lâu, gật đầu tán thành: “Những sách này…Đúng thật rất phù hợp với em, không tồi.”
Câu chửi tục của Dụ Phồn đã đến tận bên miệng, gần đến lại phải nhịn xuống.
Có Trần Cảnh Thâm ở đây, Hồ Bàng không bắt đám học sinh này đứng lâu lắm, tiếng chuông vào tiết 1 vừa vang lên là phất tay thả người đi luôn.
Đám học sinh rắc rối đi cùng nhau, thế trận cực lớn. Nam sinh tuổi này vẫn đang ở trong giai đoạn ấu trĩ xem việc bị phạt tập thể thành chuyện cực kì nở mày nở mặt, lúc đi lên lầu còn cố ý lớn giọng, ồn ào đến mức học sinh trong lớp liên tiếp ngó ra ngoài nhìn.
Dụ Phồn đi tuốt đằng trước, ngại ồn, cậu tăng nhanh bước chân.
Tả Khoan đi lên sát bên cạnh: “Dụ Phồn, sao cái thằng nhóc mọt sách lớp cậu đi nhanh thế? Vội lên lớp học hả?”
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta.
Tả Khoan liếc mắt nhìn nét mặt cậu: “Mẹ nó, tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học mà, hại tôi bị hổ béo mắng cả buổi. Này, không phải cậu cũng ghét cậu ta à, hay là hai đứa mình….”
Người phía trước bỗng nhiên dừng bước, Tả Khoan cũng vô thức ngừng lại theo.
Cậu ta còn muốn nói gì đó, Dụ Phồn quay đầu qua, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta.
Dụ Phồn vốn đã cao, còn đứng trên cậu ta hai bậc thang, ánh mắt rũ xuống thoáng mang theo ý dọa dẫm tàn nhẫn, thế nhưng chỉ ngay sau đó đã biến mất.
Tả Khoan tức khắc đứng khựng tại chỗ.
“Trước đây tôi từng nói với cậu rồi phải không.” Một lúc lâu sau, Dụ Phồn lười biếng mở miệng.
Tả Khoan: “Gì cơ….”
“Đừng động vào người lớp tôi.”
Một câu đó như giúp cậu ta nhớ lại, hoặc như là một lời cảnh cáo.
Dụ Phồn quay người rời đi. Mãi đến khi không còn thấy bóng dáng cậu đâu nữa, Tả Khoan mới lấy lại tinh thần, nhỏ giọng mắng một câu: “Mẹ nó.”
….
Dụ Phồn đi thẳng lên lầu bốn, lúc nhìn thấy bóng dáng đứng ở lối vào cầu thang, cậu thoáng dừng lại khẽ đến mức không thể nhìn ra.
Trần Cảnh Thâm đứng ở đó, trên tay còn cầm tờ giấy viết thư cực kì quen mắt.
Không chịu để yên phải không?
Quả nhiên, Dụ Phồn vừa đi lên lầu lại nghe thấy câu nói lạnh nhạt đó nữa: “Bạn học Dụ.”
Dụ Phồn không thể nhịn thêm được, xoay người nắm cổ áo anh: “Cậu cho rằng tôi không đánh cậu phải không….”
Trần Cảnh Thâm để mặc cậu nắm, dùng một tay mở lá thư trong tay ra đưa đến trước mặt cậu.
Dụ Phồn thầm nghĩ mẹ nó đúng là khó lòng phòng bị được___
「《Học vật lý dễ dàng》, 《Các câu hỏi nhất định phải đọc khi học cấp ba》, 《Từ điển tiếng Anh mà học sinh tiểu học vẫn ghi nhớ được 》….」
Nét mặt Trần Cảnh Thâm không thay đổi: “Đây là những sách phụ đạo hôm qua tôi vừa chọn lại.”
“….”
“Rất phù hợp với những người như cậu,” Trần Cảnh Thâm dừng lại một lát, như đang tìm từ ngữ thích hợp, “Những người không có căn bản kiến thức vẫn làm được.”
“….”
“Mong là nó có thể giúp cho cậu.”
“….”
–
Cả ngày, Dụ Phồn không hề liếc mắt lên nhìn chỗ ngồi phía trước.
Vóc dáng của ai kia rất cao, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy ngay cái gáy thiếu đòn đó.
“Cậu chơi mãi cái game rách này không thấy chán hả?” Vương Lộ An chống một tay lên lưng ghế, “Chơi cả ngày.”
Dụ Phồn: “Bớt bận tâm đến cuộc sống của người khác.”
Tiếng chuông tan tiết cuối cùng vang lên, Trang Phóng Cầm bước vào đúng lúc giáo viên Vật Lý rời đi.
Vương Lộ An lập tức xô cậu: “Đừng chơi nữa, Phóng Cầm tới rồi!”
“Đừng động,” Dụ Phồn nói, “Đang trong giây phút quan trọng.”
“….”
Cũng may Trang Phóng Cầm không để ý đến bên này.
Cô vừa bước vào lớp đã đi thẳng đến máy tính, mở tập tin trong USB ra: “Trước khi tan học, cô đổi chỗ cho các em trước.”
Bảng chỗ ngồi mới hiển thị lên màn hình chiếu.
“Ôi đệch, đổi chỗ kìa Dụ Phồn, duyên phận giữa đôi ta kết thúc nhanh quá à.” Vương Lộ An nheo mắt tìm tên mình, “Mẹ nó, sao tôi lại ngồi cùng bàn với ủy viên kỷ luật cơ chứ! Phóng Cầm cố ý đúng không!”
“Để tôi xem cậu ngồi với ai____Phắccccc!”
“Trời đệch! Dụ Phồn! Cậu mau xem bạn cùng bàn mới của cậu kìa!”
Dụ Phồn tạm dừng game, bực mình ngẩng đầu lên: “Cậu có phiền không….”
Đang nói thì trông thấy người ngồi ở hàng thứ tư bên tổ ba đứng lên, cậu lập tức im bặt.
Cả lớp còn đang ngẩng đầu tìm chỗ ngồi mới của mình, chỉ có một người ôm sách đứng dậy đi đến phía sau lớp học.
Mặt bàn Vương Lộ An rất bừa, chỉ còn mỗi một góc là sạch sẽ được tí. Trần Cảnh Thâm đặt sách vở xuống góc đó, không nói gì liếc mắt nhìn Vương Lộ An.
Vương Lộ An lập tức hiểu ý: “Ngài chờ một tí nhá học bá, tôi thu dọn ngay….”
Dụ Phồn duỗi tay, đè lại chồng sách giáo khoa đã nhăm dúm của Vương Lộ An.
“Cậu có ý gì?” Cậu nhíu mày nhìn Trần Cảnh Thâm.
Trần Cảnh Thâm: “Không phải cậu từng nói à.”
Vương Lộ An kẹt ở giữa, ngó trái lại ngó phải, vẻ mặt mù mờ.
Dụ Phồn: “Tôi nói cái gì?”
“Cậu nói,” Trần Cảnh Thâm nói, “Thích nhìn, thì ngồi lại gần xíu để nhìn.”