Lục Dĩ Ngưng không quen cái mùi này lắm, lại thêm giảng đường không được sưởi ấm, chỗ cô lại còn là phía sau, lạnh lẽo đến tựa như bốn phương tám hướng đều đang nổi gió, không còn nghi ngờ gì nữa, đây đối với cô mà nói không khác gì một loại giày vò.
Cô thu sách lại và đứng dậy trước.
Vì lớp học lúc này đã gần như trống không, cô chỉ là một động tác đứng dậy, phía dưới ghế ma sát phát ra âm thanh tuy rằng không lớn nhưng vẫn khiến cho người phía trước quay đầu.
Bùi Tuyệt vốn nghĩ rằng phía sau đã chẳng còn ai nữa, vừa quay đầu, khóe miệng anh ta liền cứng đờ, những ngón tay cầm bút khẽ run lên.
Gặp lại bạn gái cũ vốn dĩ cũng không tính là chuyện gì quá xấu hổ, xấu hổ là xấu hổ ở chỗ khi hai người chia tay Bùi Tuyệt không phải cái dạng gì quang minh lỗi lạc cho lắm, anh ta đương nhiên là thích Lục Dĩ Ngưng, lại thêm từ nhỏ đã là học sinh tốt da mặt mỏng, sau khi chia tay mỗi lần nhìn thấy Lục Dĩ Ngưng đều cảm thấy không có chỗ dung thân, thậm chí đến dũng khí nhìn thẳng mặt cô cũng không có, ánh mắt Bùi Tuyệt một giây cũng không dừng lâu hơn, sau khi nói với cô gái bên cạnh một câu “Có chuyện đi trước đây” cũng đứng dậy theo, lấy tốc độ cực nhanh chạy trối chết.
Lục Dĩ Ngưng nhìn bóng dáng anh ta biến mất sau cánh cửa, cách vài giây, cô vừa muốn ra ngoài thì nghe thấy cô gái phía trước vốn luôn trầm mặc nãy giờ mở miệng: “Tiểu Bạch, buổi trưa chúng ta cùng nhau đi ăn nhé?”
Giọng nói cô gái nũng nịu, ngữ điệu có chút quá mức thân mật.
Nhìn từ góc độ của Lục Dĩ Ngưng, vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của cô ấy.
Mắt rất to, môi rất đỏ, trông rất xinh đẹp.
Lục Dĩ Ngưng phải mất nửa phút mới có thể liên hệ khuôn mặt này với bạn gái hiện tại của Bùi Tuyệt, cô nhíu mày bước chân không tự chủ được dừng lại.
Cô gái kia hiển nhiễn vẫn chưa chú ý đến cô mà chống cằm nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh, kéo dài giọng điệu lải nhải: “Mình nghe nói món gà kho dứa ở Đông Uyển rất ngon, Tiểu Bạch, cậu đưa mình đi ăn có được không?”
Đường Mộ Bạch ánh mắt cũng chẳng thèm nâng lên, anh viết xong dòng chữ cuối cùng sau đó cất bút và gập sách lại, “Tự cô không biết đi à?”
“Mình không biết đường.” Nữ sinh rõ ràng rất thân với anh, một câu bốn chữ nói rất đúng tình hợp lý, còn có thể mơ hồ nghe thấy mấy phần ý làm nũng.
Đường Mộ Bạch nhếch khóe miệng: “Tôi cũng không biết.”
“Cậu lừa ai vậy?”
Học trong trường đã hai năm, sao có thể có đạo lý không biết đường, giọng nữ ngừng một chút sau đó ngập ngừng hỏi: “Tiểu Bạch, cậu có phải tức giận rồi không?”
Đường Mộ Bạch nghiêng đầu liếc xéo cô ta một cái, “Tôi tức giận cái gì?”
“Chẳng lẽ không phải cậu nhìn thấy mình và Bùi Tuyệt ở bên nhau rồi tức giận sao?”
“…………”
Đường Mộ Bạch quả thực không thể hiểu nổi cách tư duy của cô ta, anh cũng lười để ý, “Văn Tĩnh, đứng lên.”
“Mình sẽ không!”
Nữ sinh không những không đứng dậy còn dựa người ra sau chặn kín lối ra của anh.
Lục Dĩ Ngưng đứng ở lối đi nhỏ bên kia, đi không được mà không đi cũng không được.
Nữ sinh kia cong môi lên, mỉm cười chậm rãi: “Tiểu Bạch, cậu thừa nhận đi, cậu chắc chắn là thích mình.”
“……….”
Đường Mộ Bạch: “Nói lại lần nữa, đứng lên.”
Văn Tĩnh: “Cậu thừa nhận mình liền đứng lên.”
Đường Mộ Bạch nhìn cô ta một cái, tựa hồ lười tiếp tục cùng cô ta nói chuyện, kéo ghế ra nhấc chân bước lên sau đó lại dẫm lên bàn, lưu loát dứt khoát nhảy xuống.
Toàn bộ động tác một mạch trơn tru như đã từng tập luyện qua vô số lần.
Văn Tĩnh nặng nề mà hừ một tiếng, “Đường Mộ Bạch, cậu đứng lại!”
Cô ta từ bên cạnh đuổi đến, căn bản không thấy Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng tựa như một người ngoài cuộc không ai để ý đến, bên tai cô ong ong nghĩ ngợi linh tinh, trong lòng như trống rỗng một chút.
Lúc trước khi Khương Nại hỏi cô có để ý chuyện Đường Mộ Bạch có bạn gái cũ không, cô nói không để ý, cô thật sự không để ý, bởi vì cái loại sinh vật bạn gái cũ này so với loại tình huống như bây giờ còn tốt hơn nhiều.
Lục Dĩ Ngưng siết chặt ngón tay, móng tay gần như sắp đem quyển《Đại cương về nhiếp ảnh học 》khoét ra một cái lỗ đến nơi.
Bên tai, giọng nữ sinh kia vẫn chưa dừng lại: “Đường Mộ Bạch, cậu thừa nhận thích mình khó như vậy sao…. Cậu đừng tức giận, mình sẽ chia tay anh ta ngay lập tức….”
Dù sao cô ta sở dĩ ở bên Bùi Tuyệt cũng chỉ là vì muốn tìm một người để yêu đương chọc tức Đường Mộ Bạch người trước giờ luôn phớt lờ cô ta mà thôi, nếu đã muốn chọc tức, vậy không thể thiếu dưới tầm mắt anh cọ một chút cảm giác tồn tại, bởi vậy, Bùi Tuyệt liền trở thành ứng cử viên sáng giá nhất, ngoại hình không tồi, lại còn là bạn cùng lớp của Đường Mộ Bạch.
Câu chia tay này của Văn Tĩnh nói ra thật đơn giản, nhưng là nghe tại trong tai Đường Mộ Bạch lại chẳng có tư vị gì.
Còn cùng Bùi Tuyệt chia tay….. Vậy anh tính là cái gì?
Tiểu tam sao?
Đường Mộ Bạch không thể nhịn nữa mà dừng lại, môi anh giật giật, độ cong đôi mắt thực ôn nhu, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh: “Tôi thích cô lúc nào?”
“Lúc trước khi mình ngồi phía trước cậu, cậu còn gọi mình đến ngồi bên cạnh cậu đó, không phải thích mình thì là gì?”
“Cậu đang nói mớ cái gì vậy?” Đường Mộ Bạch bị cô ta chọc tức đến bật cười, “Đó là bởi vì cậu chắn tôi nhìn lên bảng.”
Văn Tĩnh hiển nhiên không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy, sau một lúc vẫn không nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.
Ngược lại là Lục Dĩ Ngưng, mông lung âm trầm nửa ngày giống như cuối cùng cũng có chút động tĩnh, khóe miệng cô vừa nâng thì đột nhiên nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ cửa ra vào mang theo một chút thiếu kiên nhẫn và thúc giục, “Đường Mộ Bạch, cậu có còn tính đi ra….”
Giọng nam chợt dừng lại, sau một lúc anh mới vô cùng kinh ngạc cất tiếng: “……. Dĩ Ngưng?”
–
Lục Cảnh Hành nhìn Lục Dĩ Ngưng từ nhỏ đến lớn, nha đầu này lúc nhỏ thích làm đẹp mỗi ngày đổi một chiếc váy hoa khác nhau, có điều từ khi lên trung học cô trên cơ bản đều không đụng vào mấy loại váy này nữa, một khuôn mặt càng là không trang điểm mà để mặt mộc.
Vậy nên khi anh vừa nhìn thấy bức ảnh mà Đường Mộ Bạch gửi qua kia, căn bản không tin đó là em gái mình.
Mà hiện tại, tuy rằng anh nhìn không ra Lục Dĩ Ngưng có trang điểm hay không, có điều cái váy trắng kia thì rõ ràng là đang mặc trên người.
Bắc thành đã vào thu, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, Lục Dĩ Ngưng liếc nhìn hai chân trắng bóng dưới váy của Lục Dĩ Ngưng, “Có lạnh không?”
Đương nhiên lạnh.
Có điều nghiệp mình tự tạo, Lục Dĩ Ngưng vẫn cố nén dục vọng muốn run lên mà lắc lắc đầu, vừa muốn nói “Không lạnh”, Lục Cảnh Hành đã nhìn sang Đường Mộ Bạch.
Hai người đối mắt nhìn nhau, sau khi tiến hành một hồi trao đổi trong im lặng, Lục Cảnh Hành nhìn chằm chằm áo khoác trên người Đường Mộ Bạch mà mở miệng: “Cậu không hiểu tôi có ý gì sao?”
Home » Story » nghi gia nghi thất » Chương 7: Cậu không hiểu tôi có ý gì sao?