Một câu chọc cười Từ Từ Niên, xấu hổ cùng quẫn bách trước đó cũng bởi vì cảnh đẹp trước mắt trút bỏ đi rất nhiều.
“Vừa rồi đám người đần độn ở nhà ăn kia nhìn thấy anh một cái liền sợ đến mức sắp đái cả ra quần, bây giờ anh nói lời này có người tin sao?”
Cù Thành nhún vai, rút một điếu thuốc từ trong túi ra đặt lên miệng, một cái vòng khói phả ra, Từ Từ Niên nhìn có chút không rõ gương mặt của hắn.
“Vậy nếu như tôi nói tôi vốn dĩ không phạm tội, cậu có tin không?”
Từ Từ Niên cười lắc lắc đầu, “Mặc dù cục công an không đáng tin lắm, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ bắt người, anh đừng nói với tôi là, anh cố ý chạy vào ngục giam để trải nghiệm cuộc sống đấy nhé.”
“Mạo danh thay thế thôi, trà trộn vào ngục, đợi đến khi nào lương tâm không còn cảm thấy cắn rứt, ngục giam Mông Sơn này cũng chỉ là một hàng rào sắt mà thôi.”
Từ Từ Niên đã sớm vượt qua tuổi người khác nói gì thì sẽ tin cái đó, cho nên cũng sẽ không ngu mà cho rằng Cù Thành sẽ nói thật với một “người lạ” mới gặp có hai lần như mình, lúc này nghe hắn nói như vậy cũng chỉ cười cười nói, “Anh nói lời này không sợ tôi đi tố giác sao? Tố giác trọng án chính là lập được công lớn – chuyện tốt.”
Cù Thành có hơi sửng sốt, một hồi lâu sau cũng không lên tiếng.
Thật ra ngay cả chính hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao lại nói này nọ với Từ Từ Niên một tiểu khổng tước vừa mới quen không lâu. Đối với chuyện liên quan đến tính mạng này, hắn luôn giữ kín như bưng, ngay cả anh em đi theo hắn nhiều năm cũng không biết được nguyên nhân thật sự, thế nhưng bây giờ hắn lại dễ dàng nói cho người khác như vậy, quả thực là điên rồi.
Hắn ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Từ Từ Niên, đôi mắt này vừa hẹp vừa dài, ánh mắt mặc dù lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng lại đặc biệt trong trẻo, bên trong không có tính kế, không có âm hiểm, trong veo như nước.
Giờ khắc này trong lòng hắn cười một tiếng, cảm thấy nhất định là mình bị tiểu khổng tước này mê hoặc rồi.
“Trước đó cậu còn đồng ý muốn lấy thân báo đáp tôi, bây giờ làm sao cam lòng đi tố giác được, đúng không?”
Hắn giả bộ sờ sờ cằm, một bộ lưu manh đức hạnh, Từ Từ Niên đã sớm được lĩnh giáo trình độ vô lại của hắn, lúc này cũng không có tức giận, ngửa đầu uống vài ngụm bia, cười không nói gì.
“Quên đi, không đề cập tới chuyện của tôi nữa, nói chuyện của cậu đi, tôi thật sự rất là tò mò, người vừa nhìn liền biết là thiếu gia như cậu tại sao lại phải vào tù chứ?”
Sắc mặt Từ Từ Niên cứng đờ, nụ cười mất sạch, theo bản năng uống vài ngụm bia che dấu đi cử chỉ thất thố của mình, “Còn có thể bởi vì cái gì, tôi đã giết người.”
Cù Thành nhíu mày, rõ ràng là không tin.
Kể từ ngày gặp Từ Từ Niên ở nhà tắm, hắn liền đặc biệt lặng lẽ chú ý cậu, ngày thường người này khiêm tốn ít nói, đối với người khác mặc dù lạnh lùng nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ lại đường sống cho mình, một đôi mắt đen sạch sẽ vô cùng, người giống như cậu biết làm ra hành động giết người cướp của mới thật là có quỷ.
Từ Từ Niên nắm chặt chai bia, rũ mắt mở miệng cười, âm thanh có chút khàn khàn, “Anh không tin sao?”
Cù Thành lắc đầu, “Không phải không tin, mà vốn dĩ là cậu sẽ không.”
“Chỉ cần từng ra tay giết người, sẽ không người nào quên được loại cảm giác này, máu tươi sẽ làm cậu vừa hưng phấn lại vừa nóng nảy, gặp phải nguy hiểm lần nữa cũng nhất định khiến người đó nhanh chóng mất đi lý trí, thế nhưng vừa rồi Đao Ba đã dồn cậu đến bước đường đó, cậu vốn có rất nhiều cơ hội ra tay giết chết hắn, nhưng cậu không làm.”
“Đó là bởi vì bọn họ có rất nhiều người, tôi không còn cách nào khác.”
“Đừng nói không có cách nào, khi cậu không còn sợ chết, chẳng lẽ lại sợ giết một người chôn theo cậu sao?”
Lời nói của Cù Thành giống như mê hoặc vậy vang lên ở bên tai Từ Từ Niên, cậu biết hắn cố tình dùng lời nói để kích động mình, thế nhưng lúc này lại không cách nào khống chế được cảm xúc.
Một lần nữa cậu lại nhớ đến 5 năm trước, dáng vẻ ông nội cả người toàn là máu chết ở trước mặt cậu, cái loại cảm xúc bị máu tươi kích thích ra hận ý khiến cậu hận không thể lập tức giết chết Từ Tân Niên, thế nhưng cậu không có…
5 năm này ở trong lòng cậu phỉ nhổ chính mình vô số lần, tại sao lúc đó không liều mạng giết chết Từ Tân Niên, dù sao ông nội cũng chết rồi, tất cả đều bị Từ Tân Niên cướp mất, cậu còn gì để mà sợ chứ?
Có thể bởi vì lúc đó cậu quá bình tĩnh cũng quá lý trí, cho nên vào lúc hoài nghi động cơ không trong sạch của Từ Tân Niên mới không xuống tay giết chết hắn, mới biến thành nhà tan cửa nát như hiện tại, bản thân thì phải ngồi tù.
Cù Thành không tin cậu sẽ giết người, nhưng ông nội còn có cả Từ gia xác thực là chôn vùi ở trong tay cậu, cậu không giết người nhưng người bởi vì cậu mà chết, mình cùng tội ác tày trời có cái gì khác nhau chứ?
Hồi tưởng lại, cậu nhịn không được nở nụ cười khổ, tay cầm bia đưa lên miệng uống không ngừng, bất tri bất giác đã uống hết hai chai.
“Anh không biết cái gì cả, không biết cái gì hết…Lúc đó ông nội tôi nằm ngay trước mặt tôi, toàn thân đều là máu, cả phòng khách cũng đều là máu…Từ nhỏ ông là người thương tôi nhất, thế nhưng tôi không bảo vệ được ông…”
“Cậu say rồi.” Cù Thành bắt lấy tay cậu, không cho cậu tiếp tục uống bia nữa.
mặc dù hắn nghe không hiểu rốt cuộc là Từ Từ Niên đang nói cái gì, nhưng vừa rồi nhìn sắc mặt cậu đột nhiên trắng bệch, trong lòng vô cùng hối hận, biết mình đã chạm phải nỗi đau sâu nhất trong lòng cậu.
Mỗi một người trên đời đều có một vết sẹo mãi không thể nào lành lại, bình thường giấu ở dưới lớp da nhìn không thấy được vết sẹo, chỉ có đâm rách da mới có thể thấy bên trong đã muốn đau đến chảy ra máu tươi, hơn nữa cả cuộc đời này không có cách nào chữa khỏi.
“Tôi không say, rất tỉnh, chưa lúc nào tỉnh như bây giờ, ha ha…”
Có lẽ là bị đè nén quá lâu, hoặc có thể là bởi vì chuyện gặp phải ở nhà ăn quá mức hoang đường, cũng có thể là xung quanh sân thượng không có người, cậu rốt cuộc không cần kiềm chế chính mình, lúc này Từ Từ Niên thay đổi dáng vẻ trầm mặc ít nói trong ngày thường, cầm chai bia cười đứng lên, híp nửa mắt, miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.
Cù Thành chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu, hiện tại quả thực dở khóc dở cười, sớm biết người này uống say nói loạn, nhất định sẽ không đưa cậu đến nơi này.
“Được rồi được rồi, đừng cười, lát nữa lại dẫn quản giáo đến đây.”
“Anh là ai vậy? Tôi uống rượu cần anh tới khoa chân múa tay sao? Đi, đi lấy rượu cho tôi, tiếp tục lấy ba chai nữa.”
Cậu lúc thì khóc lúc lại cười, ý thức kỳ thật cực kỳ thanh tỉnh, thế nhưng thân thể lại không theo khống chế, thất tha thất thểu tại chỗ, đứng không vững một cánh tay khoác lên bả vai Cù Thành, dáng vẻ lười biếng, cao cao tại thượng vênh mặt hất hàm sai khiến, quả nhiên là tiểu khổng tước, rất sống động.
Cù Thành đúng thật bị chọc cười, kéo kéo cổ áo, lộ ra một mảng ngực cường tráng, “Được, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, hôm nay ở nhà ăn lại bị ủy khuất, hiếm thấy cậu uống bia rồi mới biểu hiện ra ngoài, tôi cũng quên mình bồi quân tử. Chỉ tiếc rượu tôi cất giữ hơn nửa năm đều bị con chim khổng tước cậu uống hết.”
Hắn vắn tay áo lên, trực tiếp lấy ra hơn mười chai rượu giấu ở góc sân thượng, Từ Từ Niên không nói hai lời, cầm lấy một chai đặt lên miệng, kết quả cắn mãi không mở được nắp chai, cậu cầm chai rượu nhét thẳng vào trong lòng Cù Thành, ánh mắt phiếm nước chỉ chỉ nói, “Cắn không ra…”
Cù Thành bị ánh mắt này nhìn một cái, đầu ong lên một tiếng, chỉ cảm thấy ngực cũng co rút lại, không nói hai lời chộp lấy chai rượu cho vào trong miệng cạy một cái, nắp chai rơi xuống đất, nhét vào trong tay Từ Từ Niên.
Từ Từ Niên ngửa đầu uống, uống một hơi hết sạch một chai, trên sân thượng gió đêm khẽ thổi, cậu cảm thấy hơi lạnh, ngồi dưới đất xoa xoa bả vai.
Thấy vậy Cù Thành cởi áo ra, khoác lên người cậu, bản thân cởi trần thân trên ngồi ở một bên, ma xui quỷ khiến nâng tay lên sờ sờ mặt Từ Từ Niên.
Lúc này Từ Từ Niên mới thật sự uống say, tác dụng chậm vừa lên cả khuôn mặt đều đỏ ửng, giống như đã sớm quen với hành động này vậy, nhấc tay lên đặt lên mu bàn tay của Cù Thành, trong chốc lát hốc mắt đỏ cả lên, có thứ gì đó nhỏ vào kẽ tay Cù Thành.
“Đổng Phong…”
Cù Thành ngây ngẩn cả người.
“… Em biết là anh… Tốt nghiệp đại học năm đó anh nói nguyện ý khoác áo cho em cả đời, em vẫn luôn luôn nhớ kỹ.”
Sắc mặt Cù Thành trầm xuống từng chút từng chút một, con ngươi thâm thúy khẽ nheo lại, không chút do dự rút ngón tay ra, “Cậu nhận lầm người.”
Từ Từ Niên chợt mờ mịt, nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng, đầu giống như chất đầy bông, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang ở nơi nào.
Gió đêm mát rượi, thổi tan đi một ít mùi rượu, cậu chớp chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt, nhìn rồi lại nhìn, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Thấy bộ dạng này của cậu, Cù Thành biết Từ Từ Niên trăm phần trăm coi hắn trở thành người khác, người mà cậu vừa mơ hồ nhắc đến kia không chừng là “người yêu”, đột nhiên trong lòng không biết tại sao lại xông ra một cỗ tà hỏa, “Cậu ngược lại thật si tình, cậu nhớ người ta, người ta chưa chắc đã nhớ đến cậu, người phụ nữ kia sẽ chờ cậu ra tù mới là lạ đó.”
Hắn theo bản năng cho “Đổng Phong” mà Từ Từ Niên nói là một người phụ nữ, ngữ khí bén nhọn, Từ Từ Niên lặng đi một chút, nghiêng đầu đứng tại chỗ, giống như đột nhiên bị lời nói vừa rồi của hắn kích thích đến dây thần kinh.
Cù Thành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt tối đen một mảnh như cũ.
Lúc này Từ Từ Niên đột nhiên thất tha thất thểu đi đến trước mặt hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cù Thành: “…”
Từ Từ Niên: “…”
Ngay tại lúc Cù Thành không hiểu ra sao cả, Từ Từ Niên đột nhiên giơ tay lên cho hắn một cái tát vang dội.
“Bốp!”
Con ngươi Cù Thành đột nhiên âm u lại, từ nhỏ cho đến lớn còn chưa ai dám đánh vào mặt của hắn, chỉ có tiểu khổng tước này, con mẹ nó thật đúng là vô pháp vô thiên!
Hắn bắt lấy cánh tay Từ Từ Niên, hung hăng kéo người lại nửa đè xuống đất, vừa muốn giáo huấn một phen, kết quả Từ Từ Niên lại vẫn như trước, giãy dụa giống như điên rồi vậy, mò được một chai rượu liền đánh về hướng đầu của Cù Thành, vừa đánh còn vừa mắng, “Đổng Phong con mẹ nó tại sao anh không đi chết đi! Tôi thề để tôi gặp lại anh tôi tuyệt đối sẽ không nương tay, lần này anh sẽ ngã ở trong tay tôi!”
Từ Từ Niên sớm đã uống đến thần chí không rõ, trực tiếp coi Cù Thành là Đổng Phong, cho nên lúc đánh không hề nương tay chút nào.
Lúc này Cù Thành mới trở về hiện tại, hóa ra tiểu khổng tước không coi hắn là thế thân của ai hết, vậy thật đúng là đáng đánh, tiếp tục đánh mạnh một chút cũng không sao.
Hắn nghĩ như vậy lại tự mình cảm thấy buồn cười, một bên tránh chai rượu Từ Từ Niên ném tới, một bên cười không ngừng, dáng vẻ giống hệt như đang trêu đùa một con mèo.
Đợi cho Từ Từ Niên đánh mệt, cầm chai rượu đứng ở một bên thở phù phù, hắn thật sự chịu không nổi loại mùi vị khó chịu này nữa, không chút do dự đi qua, nâng mặt cậu lên dùng sức hôn xuống.
Từ Từ Niên ngẩn ra không có phản ứng gì, trợn tròn mắt nhìn hắn hôn.
Cù Thành vừa cắn bờ môi của cậu vừa thấp giọng nói, “Nếu hận như vậy, thì quên đi, nhớ rõ cảm giác bây giờ là được rồi.”
Đầu lưỡi thô ráp không ngừng liếm lên môi của Từ Từ Niên, muốn chiếm đoạt đi vào tìm tòi tất cả, hơi thở thuộc về một người đàn ông xa lạ phun ở trên mặt, trong cổ họng, trong khoang mũi có mùi thuốc lá nhàn nhạt, cánh tay ôm ở bên hông siết chặt khiến cậu rất đau, thế nhưng loại cảm giác bị ôm lại đặc biệt rõ ràng.
Đây không phải là Đổng Phong, cậu rõ ràng có thể phân biệt được, thế nhưng lại không hề chán ghét hương vị này.
Đầu lưỡi thăm dò vào trong, Từ Từ Niên cảm thấy mình như bị mê hoặc, tại sao người khác có thể phản bội cậu, thế nhưng cậu lại giống như một kẻ ngu vậy đứng chờ một chỗ? Nghĩ đến nghĩ đi đủ loại, cậu đột nhiên cam chịu, dù sao đây cũng chỉ là một trận ảo giác, chí ít ở trong mơ cậu cũng nên có quyền phóng túng.
Huống hồ, cảm giác được ôm thật sự quá tốt, cậu lại không muốn đẩy ra, cho nên…
Cứ như vậy đi.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi nâng lên, đặt ở trên cổ Cù Thành…
=================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: viết 5000+ chữ vậy mà vẫn chưa viết đến thịt, cào tường a a a…
Phỏng đoán có sai sót, ngày mai nhất định sẽ có thịt!!! Không tin các cô xem đoạn kết cuối cùng nha, đây là màn dạo đầu rồi đó!! 【←_← ngươi đủ rồi! 】