Lạc Xuất Vân vui vẻ, vừa định nói thì thấy em trai mình đột nhiên chạy vào phòng, ôm một xấp giấy ra.
“Cái gì vậy?” Lạc Xuất Vân nghi ngờ nhận lấy, nhìn kỹ lại thì câm nín.
Toàn bộ đống giấy tờ Lạc Vu Sơn bê ra là bài kiểm tra với số điểm tuyệt đối.
Tuy năm đầu của trung học cơ sở không nặng nhưng để duy trì được điểm tuyệt đối toàn bài cũng không dễ gì, Lạc Xuất Vân xem kĩ từng tờ một, ánh mắt vui sướng không giấu nổi.
Lạc Vu Sơn cầm bút đưa cho anh hắn, tha thiết nói: “Anh hai kí cho em đi.”
Lạc Xuất Vân cầm bút hồi lâu, không hiểu sao thấy hơi xấu hổ, bứt bứt tóc nói: “Anh ký cái này làm gì… Có phải phải anh đi thi đâu, cứ thế ký tên anh vào à?”
Lạc Vu Sơn lạnh lùng đảo mắt: “…Mấy người thi trượt cũng là cha mẹ kí tên cho mà? Chẳng nhẽ đó là cha mẹ họ thi chắc.”
Lạc Xuất Vân: “….”
2 đứa chưa dặt dẹo được bao lâu thì đã đến giờ Lạc Xuất Vân phải đi làm. Lạc Vu Sơn níu eo anh không buông: “Mỗi khi anh về em toàn ngủ mất tiêu, cho em theo anh đi mà, hứa sẽ ngoan.”
Lạc Xuất Vân không biết trong lòng ngọt ngào hay đắc ý nhiều hơn. Theo lý thuyết thì con trai cấp 2 cũng dần đến tuổi phản nghịch rồi, không thì cũng ít gần gũi với người thân hơn. Thế nhưng em trai nhà mình lại không giống vậy, càng ngày càng dính người là sao vậy ta.
Lạc Xuất Vân thấy Lạc Vu Sơn cứ ôm mình mãi cũng đành thở dài bất lực, chợt nhớ ra ngày mai là thứ 7. Cuối cùng đành mềm lòng đồng ý, dặn dò nói: “Tới đó thì phải nghe lời, đi theo anh đừng chạy lung tung đó nha.”
Từ đằng xa Tiêu Ninh Vọng đã thấy Lạc Xuất Vân nắm tay Lạc Vu Sơn đi tới, hú lên cười cợt: “2 đứa bao nhiêu tuổi rồi hả? Lại còn nắm tay nhau cơ đấy? Sợ té sấp mặt hay gì?”
Lạc Xuất Vân nghếch mắt không khách khí đá cho anh ta một phát: “Đồ miệng toàn shit thối.” Nói xong thì dắt Lạc Vu Sơn vào sau bếp.
Sau đó một đám người từ đâu lao ra ngó nghiêng 2 người.
Lúc ra ngoài Lạc Vu Sơn lại chưng ra sắc mặt lạnh lùng, ngũ quan tinh xảo nhướng mày lẳng lặng ngồi ở cửa nhà bếp, chẳng ai dám đến gần trêu chọc hắn.
Tiêu Ninh Vọng không nhịn được kề tai nói nhỏ với Lạc Xuất Vân: “Vừa nãy anh nhìn 2 đứa bay không thấy giống nhau lắm, bây giờ thì đúng là anh em với nhau… Cùng lắm thì chú to con hơn chút.”
Lạc Xuất Vân: “……”
Bàn về chuyện:
Quỳ lạy tác giả đừng đặt tên hớ nữa, tôi dịch chương này trong lo sợ đó :'(
Vu Vân phải bình an đó nha.