Thiếu nữ vẫn mang dáng vẻ đơn thuần vô hại, mắt hạnh tròn tròn lộ ra vẻ nghiêm túc nhè nhẹ.
Nhưng nhìn tay chân mảnh mai yếu ớt kia, đánh quyền một cách lưu loát và tiêu chuẩn, nhìn cực kỳ không tương xứng với bộ dáng nhỏ nhắn của cô…
Lục Thiệu Khiêm không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Trong tư liệu không ghi cô học qua những thứ này.
Mà nhìn thủ pháp quen thuộc kia, rõ ràng là đã học đến trình độ chuyên môn.
Giống như là…
Nghĩ đến đó, trong lòng nam nhân chợt thoáng rung động một chút, ánh mắt đột nhiên tối đen lại.
Nhưng cũng nhanh chóng ném một vài suy nghĩ đó đi, khôi phục lại vẻ mặt tĩnh lặng như nước.
Mà bên ngoài, Hạng Tinh một bên đánh quyền, một bên nghe Áp Áp la hét ồn ào bên tai.
【 A Tinh! A Tinh! Không cần lại khoe ra!! 】
Áp Áp bất lực kêu,【 Nguyên chủ không biết đánh quyền giống cô, cô không sợ bị Lục Thiệu Khiêm nhìn ra sao?! 】
Dựa theo một vài ước định mà thành quy luật, bá đạo tổng tài đều sẽ dùng ba phút, để điều tra tư liệu của một cô gái có mục đích không trong sáng như cô!
Trên TV đều diễn như vậy!
【… 】
Hạng Tinh không để ý đến nó, chỉ tiếp tục làm một đoạn động tác kết thúc, mới dừng lại.
【 Ta không phải khoe khoang, ta chỉ đang rèn luyện thân thể. 】
Cô hơi chu cái miệng nhỏ, có chút buồn rầu xoa bóp cánh tay nhỏ nhắn mềm mụp dễ bị gió thổi bay của mình, âm thầm lẩm bẩm.
Hiện tại cô quá yếu.
Vạn nhất* hưởng phúc được vài năm, thì đã ngỏm củ tỏi, vậy không phải là vì bị bệnh thiếu máu sao.
[* Trong câu ‘Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất’ (不怕一萬只怕萬一):Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất, là 1 câu thành ngữ dân gian Trung Quốc. Nhất vạn (一萬): là chỉ số 10.000, từ này có ý chỉ số lượng lớn. Vạn nhất (萬一): là 1 phần của 10.000 ý chỉ rất nhỏ, có thể tạm dịch theo tiếng Việt là “lỡ”, “xui thay”, “rủi thay”…=> Nói tóm lại là tiểu Tinh tỷ sợ mình chưa kịp hưởng phúc đã chết á =))]
Bên này cô gái nhỏ đang buồn bực, đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Lục Thiệu Khiêm đã đi tới, đứng trước mặt Hạng Tinh.
“Lục tiên sinh, buổi sáng tốt lành.”
Hạng Tinh rất có lễ phép gật đầu với anh, mỉm cười chào hỏi.
“Ừ.”
Lục Thiệu Khiêm nhẹ giọng trả lời.
Nhưng mà, hiển nhiên anh càng cảm thấy có chút hứng thú với bộ dáng vừa rồi của cô hơn, “Cô biết đánh quyền?”
Lời này vừa nói ra, Áp Áp đã bắt đầu hoảng sợ.
Không xong, thật sự bị anh phát hiện có điểm không thích hợp sao!
Nó đang cố gắng nghĩ cách để che dấu giúp Hạng Tinh, nhưng cô gái lại cười ngọt ngào với nam nhân, gật gật đầu.
“Ừm, đã học rất nhiều năm.”
Nói xong, cô chợt cắn cánh môi phấn nộn, có chút cẩn thận nâng đôi mắt ướt mềm lên, nhìn Lục Thiệu Khiêm.
Mềm nhẹ mở miệng, “Lục tiên sinh cảm thấy tôi lợi hại không?”
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)