“Lâm Dương!”
Tô Nhan tức giận đến mức nước mắt sắp rơi xuống: “Anh câm miệng lại cho tôi, ai cho phép anh tự đưa ra quyết định chứ?”
“Được người khác mời cơm mà em còn không thích?”
Lâm Dương tò mò nhìn cô.
“Anh…”
Tô Nhan tức gian đến mức không nói nên lời nữa.
Mã Phong có mục đích gì, quả thực ngay cả người qua đường cũng nhìn ra, thế mà Lâm Dương lại còn giả vờ không biết!
Lâm Dương xoa xoa tay nhìn về phía cậu chủ Mã cười nói: “Cậu chủ Mã, đừng để ý đến cô ấy, đúng rồi, là ăn ở nhà hàng Michelin mới mở ở trung tâm thành phố đúng không?”
“Đúng rồi, đúng rồi! Đến lúc ấy tôi sẽ đặt địa điểm trước.”
Cậu chủ Mã cười tủm tỉm nói.
“Vậy đi, bảy giờ tối nay, tôi và Tô Nhan nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Lâm Dương sảng kɧօáϊ nói.
“Được, vậy tôi sẽ đợi hai người.”
Cậu chủ Mã cười gật đầu nói.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên anh ta ý thức được có chút gì đó không đúng, ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Dương: “Từ từ, có ý gì vậy? Anh và Tô Nhan?”
“Đúng vậy!”
Lâm Dương bối rồi nói: “Chẳng phải là cậu chủ Mã mời người một nhà chúng ta ăn cơm sao?”
Tôi mời bà nội nhà anh!
Trong lòng cậu chủ Mã mắng lớn, giờ mới hiểu được xem ra Lâm Dương đang đùa giõn với anh.
Tô Nhan và Từ Thu Huyền giờ mới phản ứng lại được.
“Tôi chỉ định mời một mình Tô Nhan…”
Cậu chủ Mã cắn răng nói.
“Vậy thì Tô Nhan có thể sẽ không đi.”
“Vì sao chứ?”
“Bởi vì vợ của tôi nói chỉ khi ngồi cùng tôi mới có thể nuốt trôi cơm.
Lâm Dương cười nói.
“Anh…”
Cậu chủ Mã cảm thấy khó thở, sắc mặt xanh mét lại, nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào, đành phải nói: “Vậy…Tối nay phải xem lại đã, nói không chừng tối nay tôi còn có việc…”
“Vậy cũng thật là đáng tiếc, tôi đang nghĩ muốn tâm sự thật lâu với cậu chủ Mã đây.”
Vẻ mặt Lâm Dương thất vọng nói.
“Yên tâm, sẽ còn có nhiều cơ hội.”
Cậu chủ Mã nói một cách đầy ẩn ý, trong ánh mắt hiện lên một tia độc ác.
Nếu như bên cạnh không có ai, anh ta nhất định sẽ nhặt cục đá lớn ở dưới đất lên để đánh thật mạnh vào đầu Lâm Dương.
“Này! Các người đã nói đủ hay chưa? Tôi cũng không có thời gian rảnh để nghe các người nhiều lời đâu!”
Từ Thu Huyền ho khan hai tiếng, hai tay ôm eo, trừng mắt nhìn Lâm Dương nói: “Tôi hỏi anh, những gì Mã đại ca nói có đúng không? Rốt cuộc là anh có thể cứu ông nội của tôi hay không?”
“Đương nhiên là có thể.”
Lâm Dương nói.
“Anh là bác sĩ?”
“Không phải.”
“Không phải bác sĩ? Vậy anh dựa vào cái gì mà nói là có thể cứu ông nội của tôi?”
“Tôi từng học y.”
“Chỉ thế thôi sao?”
Từ Thu Huyền trừng lớn mắt.
“Anh từng học y2? Sao tôi lại không biết thế?”
Tô Nhan đứng bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Tôi đã được học về Trung Y khi tôi ở nhà lúc còn nhỏ, sau khi đi vào thành phố Trường Giang, tôi vẫn luôn nghiên cứu những bộ sách nói về y học.”
Lâm Dương nói.
“Khó trách lúc nào cũng thấy anh đang ôm sách đọc, thì ra là đang đọc sách về y học sao?”
Tô Nhan bỗng nhiên hiểu ra nói.
Cậu chủ Mã cười ra tiếng nói: “Đọc qua mấy cuốn sách bại hoại là dám trị bệnh cứu người sao? Lâm Dương, đầu óc của anh có phải là bị hỏng rồi không?
Hay là anh xem ông cụ nhà họ Từ là chuột bạch cho mình thí nghiệm vậy hả?”
“Thì ra anh đang lừa tôi sao?”
Từ Thu Huyền tức giận đến mức khiến cho gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, thở hồn hển giận dữ nói: “Các ngưòi…Được lắm! Hôm nay có khách đến đây, tôi sẽ không đụng đến các người, cút đi!”
“Cô Từ, tôi cảm thấy vẫn là nên thử xem một chút đi đã!”
Lâm Dương do dự nói.
“Lấy tính mạng của ông nội tôi ra làm trò đùa hay sao? Nằm mơ đi!”
“Cô thật sự không chịu để cho tôi nhìn xem ông cụ nhà họ Từ ư?”
Lâm Dương nhíu mày, anh thật sự không thích thái độ của Từ Thu Huyền.
Rất không thích.
“Lập tức cút đi cho tôi!”
Từ Thu Huyền lại lặp lại câu nói ấy.
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
“Lâm Dương, đi thôi…”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Nhan trắng bệnh, nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay của anh.
Lâm Dương thở dài, xoay người rời đi cùng với Tô Nhan.
Két két.
Đúng lúc này, có một chiếc xe taxi dừng lại ở trước công biệt thự.
Một ông già tóc trắng xóa mặc đường trang màu trắng đi xuống xe.
“Ông Tần! Cuối cùng ngài cũng tới đây rồi! Ha ha ha…”
Hai mắt cậu chủ Mã trừng lớn, ngay lập tức tiến lên nghênh đón.
“Tôi còn tưởng là tôi đi lầm chứ.”
Ông Tần nhìn căn biệt thự ở trước mắt hỏi: “Là nơi này hay sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, đến đến đến, mời ngài đi vào bên trong.”
Cậu chủ Mã cầm lấy chiếc hộp của ông Tần rồi nhiệt tình nó.
“Vị này chính là?”
Từ Thu Huyền khó hiểu hỏi.
“Ông cụ nhà họ Tần, Tần Bách Tùng thuộc hiệp hội Trung Y thành phố Giang Nam mà cô còn không biết sao?”
Cậu chủ Mã vội giới thiệu nói.
“Tần Bách Tùng? Người được gọi là Diêm La sống Tần Bách Tùng đây sao?”
Từ Thu Huyền như bị sét đánh, vô cùng hưng phấn, run giọng nói: “Ông Tần, sao ngài lại đến đây?”
“Ha ha, ông nhà và ông Tần có chút giao tình với nhau, lần này ông cụ nhà họ Từ xảy ra chuyện, ông nhà đã liên hệ với ông Tần đầu tiên! Vốn là tôi muốn đến sân bay để đón ông Tần, nhưng ông Tần vẫn kiên quyết muốn để tự mình đến đây, ông Tần, ngài đi đường vắt vả rồi.”
Cậu chủ Mã cười nói.
“Không có gì, thời gian cấp bách, người bệnh ở chỗ nào?”
Ông Tần hỏi.
“Ở bên trong, ở bên trong, để tôi dẫn ngài đi.”
Từ Thu Huyền kϊƈɦ động nói.
Diêm La sống?
Cô ta đã từng nghe đến!
Trước khi ông cụ nhà họ Từ gặp chuyện không may, một vị cao nhân mà nhà họ Từ quen biết nói, nếu có thể mời được Diêm La sống Tần Bách Tùng đến, có lẽ sẽ cướp được ông cụ nhà họ Từ từ Qủy môn quan về.
Nhưng…Diêm La sống đã về hưu rồi.
Ông ta chỉ treo một cái danh ở hiệp hội Trung Y thôi, hơn nữa cũng đã không nhận khám bệnh cho người khác nữa. Người bình thường hoàn toàn không thể nào mời được ông ta, ngay cả khi người nhà họ Từ tìm đến cửa, cũng bị cửa sập vào mặt.
Thế mà không ngờ đến lúc này cậu chủ Mã thế mà lại có thể mời tôn đại phật này đến.
Nhà họ Mã quả không hỗổ danh là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Trường Giang!
Có Diêm La sống ở đây, tất nhiên ông cụ nhà họ Từ sẽ bình an VÔ SỰ.
Từ Thu Huyền vô cùng vui vẻ, ông quản gia cũng vội vàng chạy vào bên trong để thông báo cho mọi người ra đón khách quý.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bước chân ông Tần cứng lại, giống như nhìn thấy cái gì, bỏ lại Từ Thu Huyền và cậu chủ Mã, bước nhanh về phía trước mấy bước.
“Ông Tần?”
Mã Phong và Từ Thu Huyền đều cùng nhau hô lên một tiếng.
Nhưng mà ông Tần cũng không quay đầu lại, mà là nhìn về phía Lâm Dương Và Tô Nhan đang chuẩn bị rời đi nói: “Xin hỏi, cậu chính là thầy Lâm đúng không?”
“Hả?”
Lâm Dương hơi sửng sốt một chút, quay đầu lại.
Đến khi ông Tần nhìn tháy, ngay lập tức kϊƈɦ động lên, vội vàng chạy lên phía trước: “Thầy Lâm! Thật đúng là thầy rồi? Không ngờ đến thế mà có thể gặp được thầy ở đây? Chúng ta cũng thật là có duyên! Ha ha ha….”
“Ông là…Tần Bách Tùng?”
Lâm Dương hơi bắt ngờ mà nhìn người đang đi đến.
Khi tình cảnh này xảy ra, cậu chủ Mã và Từ Thu Huyền đều như hóa đá.
Vị bác sĩ hàng đầu được gọi là Diêm La sống ở Giang Nam, là một đại phật mà vô số người cùng không thể nào mời ni, thế mà lại đi gọi Lâm Dương là… Thầy?