Khuỷu tay anh đặt ở cửa sổ, cười: “Thuận miệng bịa ra thôi mà cậu cũng tin?”
Trần Minh Hiên vẫn ôm thiết bị chơi game, nói: “Từ khi nào mà anh và Kỳ Ngôn phát hiện tiểu xảo của bọn họ
Lục Phong Hàn: “Khi có tín hiệu che chắn ghi hình thì Chim cắt trắng sẽ thông báo. Các cậu đều biết thứ gọi là “tạm thời vô hiệu chức năng ghi hình” không phải là thực sự vô hiệu hóa, mà chỉ là thả ra sóng nhiễu khiến cho hình ảnh lúc đó không thu được. Còn Chim cắt trắng có thể trong nháy mắt vô hiệu sóng nhiễu này.”
Hạ Tri Dương kích động chụp đùi: “Y thần của tui ra tay, tùy tiện làm chút chuyện nhỏ đã lợi hại tàn bạo rồi!”
Lục Phong Hàn tiếp tục: “Khi có người cố ý đến gần bỏ đồ vào túi của Kỳ Ngôn thì cậu ta cũng biết. Đã mắc công vậy thì cứ để họ làm, để coi hai người đó muốn tới đâu.” Anh đánh giá không chút khách khí: “Làm cái gì cũng không coi được, miễn cưỡng.”
Cả người Hạ Tri Dương nằm liệt ra, hoa tai kim loại cọ vành tai cậu, cậu nghiêng đầu: “Hôm nay thiệt quá đã! Tui với Trần Minh Hiên từ lâu đã ngứa mắt Giang Khải. Còn cái tên Đàm Thụy kia cũng chỉ là một đứa con riêng, mười mấy tuổi mới được đưa về nhà, nhân phẩm thì…. Tiêu chuẩn lau nhà? Còn tên Giang Khải kia là đi theo Giang Vân Nguyệt vào nhà họ Kỳ, còn chẳng phải thân thích ruột rà của nhà họ Kỳ, vậy mà tối ngày tỏ vẻ phô trương, tranh nổi bật sợ người ta không biết ba hắn họ Kỳ chắc? Lúc nào cũng vẻ tội nghiệp, tủi thân, tui ghét nhiều năm lắm rồi á!”
Lục Phong Hàn nghe xong, ngó Kỳ Ngôn.
Chuyện của Kỳ gia, anh chẳng quan tâm.
Trên cổ áo màu trắng, chiếc nơ đen đã bị tháo ra. Ánh sáng từ cửa sổ xe tràn vào, lấy mũi cậu làm mốc, chia ra hai bên sáng – tối. Bình tĩnh, lạnh lùng – chẳng có cảm xúc gì cả.
Lục Phong Hàn tự nhiên hơi bực bội, không muốn cậu nghe thấy mấy chuyện tào lao của nhà họ Kỳ, anh đánh gãy lời Hạ Tri Dương: “Cho tôi địa chỉ, tôi đưa hai cậu về trước.”
Về đến nhà thì thời gian đã không còn sớm.
Sau khi Kỳ Ngôn tắm rửa, hơi nước bọc cả người, dựa vào đầu giường, chẳng chút để ý mà dạo một vòng hệ thống theo dõi của Kỳ gia, xác định nội dung trong đó đã bị xóa hết.
Sau đó, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu phát thông báo vừa nhận được một bức thư, chẳng thấy nơi gửi. Cậu mở ra, đập vào mắt là một bài test tâm lý 300 câu – cực kỳ quen thuộc.
Nhìn từ đầu đến cuối một lượt, rồi dựa vào ký ức mà trả lời mấy cái này chỉ với 5 phút. Sau khi gửi đi, cậu xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, đi xuống lầu, đến bậc thang cuối cùng, như suy tư chuyện gì, cậu đứng lại.
Mặt đất lạnh lẽo làm đôi chân trần mất đi độ ấm, sau một lúc, cậu đi đến phòng bếp rót cho mình một ly nước trong rồi quay về phòng.
Khi cậu mở cửa phòng ngủ, thì tâm lí sau khi làm bài test cũng phục hồi.
Ánh sáng màu xanh chiếu vào con ngươi của Kỳ Ngôn.
Đối phương chỉ hỏi cậu một điều: “Tần suất lẫn lộn hiện thực bây giờ ra sao?”
Trong phòng ngủ khác, Lục Phong Hàn đang sắp xếp tin tức sắp tới.
Lớn có việc tiền tuyến ở đại khu Nam Thập Tự, hoặc vào hai ngày trước, quân đoàn Trung Ương cử hành nghi thức trao quân hàm. Nhỏ có hành tinh quặng Kepler khai thác được khoáng sản hiếm, hoặc hành tinh nào đó phụ cận tiền tuyến bị bão vũ trụ phá hư tuyến đường lưu thông.
Mỗi một việc anh đều xem xét cẩn thận, tựa hồ như dựa vào những cái báo cáo ngắn gọn này mà tìm được chân tướng.
Như đánh lưới ven sông, rất kiên nhẫn.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng vật rơi xuống.
Như một con báo, anh chóng đứng dậy, đi nhanh đến cửa.
Vừa mở cửa, giây tiếp theo đã thấy Kỳ Ngôn mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu trắng rộng thùng thình đứng đối diện cửa phòng, duy trì tư thế cầm ly, mà dưới chân cậu đã có vô số mảnh vỡ ly nước.
Cậu để chân trần, trên cẳng chân có một vết máu nhỏ, như trên đồ sứ bạch ngọc bị nhiễm một ít chu sa.
Cấp dưới của Lục Phong Thành mà cầm y nước không xong thế thì đã bị anh cười nhạo 50 năm. Nhưng nếu là Kỳ Ngôn thì lại chẳng thấy có gì lạ. Chỉ là, có gì đó khác thường.
Lúc này, cậu không yêu cầu anh băng bó vết thương, mà hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Như là đang xác nhận gì đó.
Anh cảm giác trạng thái của Kỳ Ngôn không thích hợp, trả lời cẩn thận: “17/8/216 lịch hành tinh. Sao thế?”
Kỳ Ngôn lắc đầu. Cậu quả nhiên đã dọa bản thân, cậu không nhầm, hôm nay đúng là ngày cậu nghĩ.
Cậu nhìn xuống mảnh vỡ dưới chân, thuận miệng: “Lúc nãy tôi xuống phòng bếp rót nước, thấy anh đang xem tin tức ở dưới lầu.”
Lục Phong Hàn nhìn Kỳ Ngôn: “Lúc nãy tôi không có xuống lầu.”
Kỳ Ngôn ngẩn ra.
Sau một lúc suy tư, cậu lại đáp nhanh: “Tôi nhớ nhầm, anh vẫn luôn ở trong phòng ngủ.”
Ánh mắt Lục Phong Hàn xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Ngôn, lại nhìn đầu ngón tay run rẩy của cậu, đè xuống nghi hoặc trong lòng, tiến lên một bước, phân phó: “Đừng nhúc nhích.” Tiếp theo, anh bế Kỳ Ngôn lên, bước qua mặt đất đầy nước và mảnh vụn thủy tinh, giải thích: “Sẽ khiến chân cậu bị thương.”
Đột nhiên bị bế lên, bản năng cậu túm chặt vai áo Lục Phong Hàn, nhẹ giọng: “Anh có thể rót giúp tôi một ly nước không?”, dừng lại, “Bây giờ tôi cần uống thuốc.”
Đặt người lên giường, Lục Phong Hàn xuống lầu rót cho cậu ly nước khác, vì trong nhà không có robot giúp việc nên anh cũng tự mình dọn dẹp nước và mảnh vỡ dưới sàn.
Sau khi làm xong thì Kỳ Ngôn cũng đem mấy viên thuốc đủ màu nuốt xuống, rồi đem nửa ly nước còn dư đặt sang một bên.
Lục Phong Hàn không hỏi cậu uống thuốc gì, bệnh chi, chỉ nói: “Cậu ngủ đi, tôi về phòng đây.”
Cậu phản ứng chậm vài giây, chẳng có tinh thần gì nhìn Lục Phong Hàn: “Theo hợp đồng, anh phải bảo vệ tôi bất kể thời gian, địa điểm.”
Lục Phong Hàn dựa tường: “Cho nên?”
Âm cuối thoáng nâng lên.
Kỳ Ngôn chỉ chiếc giường bên cạnh: “Anh ngồi ở đây cho đến khi tôi ngủ.”
Theo yêu cầu của ông chủ nhỏ, Lục Phong Hàn sảng khoái bước qua đó, ngồi xuống. Chiếc giường màu trắng vì có thêm một người mà hơi lún xuống.
Kỳ Ngôn nhẹ nhàng hít thở, đầu ngón tay run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cậu dịch người về hướng Lục Phong Hàn hai tấc, như tìm được khoảng cách thích hợp, cậu đặt đầu lên gối, cuộn tròn người, nhắm hai mắt lại.
Một tiếng sau, thấy người ta đã ngủ ngon, Lục Phong Hàn đến gần mép giường, thao thuốc lên miệng vết thương trên chân của Kỳ Ngôn. Miệng vết thương đã khép lại, chỉ còn một đường màu đỏ nhạt.
Anh do dự một chút, nhưng rồi vẫn quấn hai vòng băng vải trên chân cậu, cuối cùng còn thắt luôn một cái nơ con bướm tiêu chuẩn. Nãy giờ làm nhiều việc vậy mà người trên giường vẫn ngủ rất ngon, một chút cảnh giác cũng không có.
Thu lại tất cả mọi thứ, Lục Phong Hàn nhìn cái nơ trên chân của Kỳ Ngôn.
“Chậc.”
Bé mềm mại.