Trải qua thời gian một chén trà, Tằng chưởng quầy trở lại, cầm trên tay hai phần thư khế. Thiệu Vân An nhìn qua một lần, thấy không có vấn đề liền đề lên tên của mình. Chữ viết ở Yến quốc không đơn giản là chữ phồn thể, có rất nhiều tự Thiệu Vân An có thể xem hiểu, nhưng không biết viết, chưa kể có nhiều chữ hắn không hiểu, đều là đại khái đoán ý. Bất quá hắn có thể xem hiểu phần lớn nội dung đã là không tồi. Mẫu thân Thiệu Vân An xuất thân từ dòng dõi thư hương, ông ngoại lại có nghiên cứu sâu về trà, Thiệu Vân An từ nhỏ đã được hun đúc, lúc sau lại có không gian bên cạnh, hắn liền ở trong không gian trồng trà, cây ăn quả, trồng rau và các loại lương thực khác.
Thời điểm đi học, hắn bắt đầu làm sinh ý từ lá trà, sau khi du học, hắn lại yêu thích rượu nho, liền cùng bằng hữu bắt đầu làm rượu. Cũng bởi vậy, Thiệu Vân An thích phẩm trà, phẩm rượu, vật phẩm trong không gian có hương vị tự nhiên mà đồ vật bên ngoài không thể sánh được. Bằng hữu của hắn cũng có sở thích giống hắn. Trong lúc phẩm trà, cầm kỳ thi hoạ là một vài ngoạn ý không thể thiếu. Dần dà, Thiệu Vân An cũng luyện ra được một chút kỹ xảo trong đó, đặc biệt là thư pháp. Nhìn chữ viết của Thiệu Vân An, Tằng chưởng quầy càng thêm xác định suy đoán của mình. Làm sinh ý vài chục năm, đương nhiên cũng luyện ra được vài phần nhãn lực.
Ký kết xong thư khế, Tằng chưởng quầy đưa cho Thiệu Vân An một khối ngọc bài, phía trước khắc hình cây tùng, mặt còn lại có một chữ “Tằng”. Tằng chưởng quầy nói: “Cửa hàng trong phạm vi huyện Vĩnh Tu của ta đều có dấu hiệu hình cây tùng. Thiệu công tử từ nay về sau nếu có ghé qua cửa hàng nào, chỉ cần lấy ngọc bài này ra sẽ có giá ưu đãi.”
Thiệu Vân An không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, khó trách vị đại lão bản này lại có sinh ý lớn như thế. Chỉ cần quan sát người làm công cũng biết bản lĩnh của ông không thấp. Thiệu Vân An ôm quyền cảm tạ. “Đa tạ ý tốt của chưởng quầy.”
Tằng chưởng quầy thuận thế nói. “Nếu Thiệu công tử ngày sau có vật gì hiếm lạ, còn thỉnh lưu tâm đến Điệp Trang Các.”
“Đây là đương nhiên.”
Qua lại khách sáo một phen. Thiệu Vân An gương mặt cứng ngắc mà nhận lấy mười nén bạc trị giá năm mươi lượng. Thời này ngân phiếu còn chưa phổ biến, chỉ có thương nhân để giao dịch thuận tiện mới sử dụng ngân phiếu, nhưng để chuyển đổi ra bạc cũng rất phiền toái. Thiệu Vân An nhờ Tằng chưởng quầy đem mười nén bạc năm mươi lượng đổi thành hai, năm, mười lượng cùng một ít tiền lẻ. Tằng chưởng quầy rất hảo tâm cho hắn một cái túi vải. Thiệu Vân An đem mười lăm lượng bạc cất vào trong lòng ngực, còn lại thì bỏ vào cái túi nặng trĩu ôm trước người rời khỏi Điệp Trang Các. Hắn vừa đi, chưởng quầy liền kêu một người làm đáng tin cậy viết một phong thư, sai hắn đem thư cùng hộp gỗ chứa ba bộ trang sức giao về kinh thành.
*
Trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt. Sau khi rời Điệp Trang Các, Thiệu Vân An ở bên đường mua cái sọt, đem túi bỏ vào. Cái sọt rất sâu, thuận tiện cho hắn đem túi bỏ vào không gian, xong mới vác sọt trở về tìm Vương Thạch Tỉnh. Ven đường đi ngang qua nhà sách, hắn liền quẹo vào, lúc đi ra trên sọt dư thêm một bao thư cùng ba bộ văn phòng tứ bảo bút, nghiên, mực và giấy.
Cứ như vậy, trên đường nhìn thấy cái gì hữu dụng, Thiệu Vân An liền thuận tay mua. Hắn mua điểm tâm, còn ở cửa hàng tạp hoá mua một đống gia vị. Đồ ăn ở Yến quốc nghèo nàn, nhưng gia vị tương đối phong phú. Vị trí huyện Vĩnh Tu thuận lợi nên hàng hoá cũng đầy đủ, đa dạng.
Thiệu Vân An mua hoa tiêu, bát giác (đại hồi), ớt cay, nước tương, dấm, muối, những gia vị thường dùng. Sau khi hỏi thăm lão bản cửa tiệm tạp hoá, hắn lại đến cửa hàng dược liệu mua quế bì (vỏ quế), quất da (vỏ quất), hồi hương, tất cả mọi dược liệu có thể lấy làm gia vị mà hắn biết. Đại Yến quốc đã biết dùng đậu nành ép thành dầu, có điều thực quý giá. Thiệu Vân An hiện tại có tiền nên mua không ít. Hắn còn bất ngờ phát hiện nơi này có đường mía tinh luyện, bất quá giống như dầu nành, rất quý giá. Hắn không mua đường tinh luyện mà mua đường thô. Một cân đường tốn năm trăm văn, Thiệu Vân An mua bốn cân đường, còn lấy thêm ba cân kẹo mạch nha. Kẹo mạch nha thì rẻ hơn, ba mươi văn một cân. Gọi là rẻ thì cũng chỉ tương đối mà thôi, nếu không phải nhu yếu phẩm hằng ngày, gia đình bình thường sẽ không dùng đến.
Dọc đường mua này mua nọ, lúc đi ngang qua quầy thịt, hắn còn kêu thêm xương sườn, xương ống, thịt ba chỉ, thị đùi, nhiều đến độ lão bản còn cho rằng hắn định mở tửu lâu. Gặp chỗ bán trái cây, Thiệu Vân An mày không động lại gọi thêm mười lăm trái táo và lê. Cộng linh tinh các thứ lại cũng trên dưới năm lượng bạc, giá trị nhất chính là dầu nành, thịt, hoa quả và đường thô. Ở chỗ này quả thực quá xa xỉ!
Nông dân nơi này canh tác chủ yếu là cây lương thực, rất ít các loại cây ăn quả, muốn ăn trái cây phải lên núi tìm quả dại. Chỉ có gia đình giàu có mới kêu người trồng cây ăn quả ngoài ruộng, lại chỉ để dùng trong nhà. Trái cây bán ở bên ngoài vì thế không nhiều lắm, lại rất quý. Một quả táo giá bán mười văn tiền, lê là mười hai văn một trái. Nếu là loại quả hiếm khác như đào, quýt thì càng mắc hơn. Đào bán ở đây là đào dại, rất chua, quýt cũng vậy. Thiệu Vân An không mua. Nho thì không thấy bày bán. Hỏi han người bán hàng rong mới biết được nơi này có trồng nho, nhưng ở huyện Vĩnh Tu không có, chỉ có nhà danh gia mới có khả năng mua về dùng, bên ngoài cũng ít người buôn bán. Thiệu Vân An tự an ủi, có là tốt rồi, ít nhất sau này hắn có thể quang minh chính đại lấy ra.
Trong không gian của hắn có không ít quả nho tươi mọng cùng hạt giống cây trà, Bởi vì không gian nghịch thiên, chỉ cần có hạt, cây nho cùng trà mọc lên đều có chất lượng thượng phẩm. Trừ lần bị kích động vì tận thế, hắn điên cuồng mua sắm các loại lương thực, rau dưa, hoa quả, cây cỏ hạt giống các kiểu. Có hạt giống, có đất, có không gian, trồng lên không khó, nhưng làm sao để lấy ra ngoài mới là vấn đề. Hắn có thể lấy ra một bộ phỉ thuý đậu cô ve là bởi vì dễ dàng giải thích Vương Thạch Tỉnh kỳ ngộ, nhưng không thể nói các đồ vật khác đều là kỳ ngộ được. Cái gì nơi này có, hắn mới có thể lấy ra.
Trà cùng quả nhỏ nơi này cũng có, hắn có thể lựa ra một vài chủng loại, đối với bên ngoài nói là do hắn cải tiến, vậy là có thể đem nho cùng lá trà lấy ra. Ý tưởng của Thiệu Vân An chính là lấy rượu nho cùng lá trà làm sinh ý, đây chính là nghề nghiệp quen thuộc của hắn. Cho nên, việc lấy ngọc khí ra ngoài bán, phỏng chừng sau này sẽ không tái diễn, trừ phi Đại Yến quốc cũng có phỉ thuý. Cảm giác ôm núi vàng mà không thể dùng thực không dễ chịu cho lắm.
Nguyên chủ lớn lên không tồi, không phải loại tiêu sái anh tuấn, dùng ngôn ngữ hiện đại miêu tả chính là tiểu thịt tươi. Làn da trắng nõn, dáng người nhỏ gầy, nhìn như thế nào cũng không giống như xuất thân nông gia. Nhưng nguyên chủ xác thực làm rất tốt việc đồng áng, cũng có sức lực. Bất quá nguyên chủ hiện tại lại biến thành Thiệu Vân An, ký ức trước sau gì cũng là ký ức. Có nhiều việc Thiệu Vân An cũng đành bất lực. May mà thân thể nguyên chủ khoẻ mạnh, nếu không hắn thật không biết như thế nào vác đống đồ này trở về tìm Vương Thạch Tỉnh.
Chỗ gửi xe bò có khá đông người qua lại, cũng tương đối hỗn loạn. Thiệu Vân An lưng cõng sọt tre, trong lòng còn ôm một vại dầu nành, đi được một chút mà mồ hôi đã đầy đầu.
“Vân An.”
Thiệu Vân An nghe tiếng nhìn lại, lập tức cảm thấy như gặp được cứu tinh. “Mau tới giúp.”
Vương Thạch Tỉnh sớm đã ở đây chờ, nghe thấy liền bước qua hỗ trợ. Đầu tiên là đỡ lấy vại dầu trong tay Thiệu Vân An, sau đó lại một tay giúp hắn dỡ sọt tre xuống. Nhìn đồ vật đầy ắp trong sọt, hắn hỏi. “Sao mua nhiều đồ thế?” Thật ra ý hắn là tiền ở đâu ra.
“Ừ, mua rất nhiều đồ vật, trở về cùng ngươi nói sau. Mệt chết ta rồi! Đồ ngươi cần đã mua xong chưa?”
“Đều mua tới.”
“Vậy, đi ăn cơm đi, ta đói bụng, cơm nước xong lại đến tiệm vải nhìn một chút, xong rồi chúng ta trở về.”
“… Được.”
Vương Thạch Tỉnh dễ dàng đem sọt vác lên, một tay ôm vại dầu, một tay nắm lấy tay Thiệu Vân An. “Đem đồ vật để lên xe trước, có người nhìn không mất được. Người nhiều, chú ý dưới chân.”
“Ừ” Thiệu Vân An vừa mệt vừa đói.
Vương Thạch Tỉnh mang theo Thiệu Vân An đến gần chỗ gửi xe, Thiệu Vân An từ xa đã thấy Vương Thanh cùng Vương Ni kiễng chân, đứng bên cạnh thùng xe ngó nghiêng xung quanh. Nhìn thấy hắn, hai đứa nhỏ cùng kêu lên: “Cha nhỏ.”
“Chờ lâu rồi đi? Cha nhỏ mua cho các ngươi đồ ăn ngon, về nhà sẽ đưa cho các ngươi.”
Hai khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc sáng bừng, không giấu được khát vọng trong mắt. Thiệu Vân An cười cười. “Đi ăn cơm trước. Cha nhỏ mang các ngươi đi ăn đại tiệc.”
“Vân An.” Vương Thạch Tỉnh hô lên, Thiệu Vân An trong lòng biết hắn lo lắng điều gì, hào khí nói. “Ta hiện tại không thiếu tiền. Đi! Đến Nhất Trượng Hiên ăn cơm!”
Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa bé trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Vương Thạch Tỉnh cho rằng ở bên đường tuỳ tiện ăn chén mì hoặc hoành thánh là được rồi, nhưng hắn không lay chuyển được Thiệu Vân An, sững sờ bị Thiệu Vân An lôi đến Nhất Trượng Hiên, ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ. Vương Thanh cùng Vương Ni đang phát ngốc. Hai đứa nhỏ đừng nói là dùng cơm trong tửu lâu, ăn cơm ở bên ngoài còn chưa hưởng qua bao giờ, ngay cả cái bánh bao còn chưa được nếm thử. Hiện tại ngồi ở tửu lâu sang quý, hai hài tử quần áo chắp vá không biết đặt tay ở đâu cho hết bối rối.
Tiểu nhị Nhất Trượng Hiên cùng tiểu nhị ở Điệp Trang Các rất giống nhau, không vì cách ăn mặc của khách nhân mà lộ ra thái độ chán ghét, cũng càng không ngăn chặn bọn họ vào cửa. Chỉ cần là người tiến vào cửa, đều là khách nhân. Nếu đối phương thực sự ăn cơm bá vương, bọn họ đương nhiên có cách giải quyết.
Bởi vì rất nhiều người không biết chữ, tửu lâu cũng không chuẩn bị thực đơn, đều thông qua tiểu nhị báo ra danh sách. Thiệu Vân An không chờ tiểu nhị thông báo, có báo hắn cũng chẳng biết nó là gì liền gọi tiểu nhị đưa ra các món ăn nổi danh trọng tiệm gồm ba mặn, ba chay, một bình trà, một vò rượu ngon, lại thêm hai phần điểm tâm.
Vương Thanh cùng Vương Ni nghe xong không nhịn được trái tim đập thình thịch. Vương Thạch Tỉnh nhiều lần định mở miệng liền bị ánh mắt Thiệu Vân An ngăn lại. Sau khi tiểu nhị bưng nước trà lên, Thiệu Vân An cấp Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa nhỏ rót trà, nói: “Thạch Tỉnh ca, ngươi cứ an tâm dùng bữa. Ta đã lưu lại thì chính là một thành viên trong nhà. Ngươi nỗ lực nuôi gia đình, ta cũng vậy. Ta có biện pháp kiếm tiền, cũng đã kiếm được một ít, sau này chúng ta sẽ ngày càng tốt.”
Vương Thạch Tỉnh hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là nói: “Được, ngươi đã có chủ ý ta cũng không nói nhiều. Có gì cần thì nói ta, cũng không cần khách khí. Chúng ta là người một nhà.”
Vương Thạch Tỉnh cùng Vương Ni nhìn chằm chằm Thiệu Vân An. Thiệu Vân An cười cười: “Ừ, chúng ta hiện tại là người một nhà.”
Vương Thạch Tỉnh thận trọng nhấp trà.