“Vong Cơ huynh, Lam Vong Cơ, Lam Trạm…” Ngụy Anh thấy Lam Vong Cơ không để ý hắn liền ngồi bên cạnh y gọi tới gọi lui.
Lam Vong Cơ nghe Ngụy Anh gọi mình, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ai bảo ta gọi mà ngươi không chịu trả lời! Ngươi thật sự không cần sao? Không cần thì ta cho người khác!” Ngụy Anh cầm hai con thỏ lên, làm bộ như mình sẽ rời khỏi.
“Quay lại!” Lam Vong Cơ hô.
“Ta chưa đi nha!” Ngụy Anh nghe được âm thanh của Lam Vong Cơ, cười hì hì quay người nhìn Lam Vong Cơ.
“Đưa ta!” Lam Vong Cơ nói.
“Lại muốn? Được thôi, tặng ngươi là tặng cho ngươi!” Ngụy Anh vốn định trêu Lam Vong Cơ vài câu nhưng khi nhìn đến sắc mặt y liền vội vàng đem hai con thỏ nhét vào lòng y.
Lam Vong Cơ cứng người ôm hai con thỏ trong lòng, ngón tay vô ý vuốt ve lông thỏ.
“Lam Trạm, chúng ta có phải bằng hữu không?” Ngụy Anh cười hì hì nhìn ngón tay Lam Vong Cơ vuốt ve lông thỏ.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái rồi không nói gì nữa, có chút luyến tiếc đem thỏ đặt lên bàn. Con thỏ vô ý giẫm phải mực nước, in một đường dấu chân màu đen lên tờ giấy trắng.
“Lam Trạm! Lam Trạm! Ngươi thấy tụi nó có phải là…” Ngụy Anh chỉ vào hai con thỏ đang dính lấy nhau, hỏi.
“Hai con đều là đực.” Lam Vong Cơ nhìn theo tay Ngụy Anh, vội ngắt lời hắn.
“A! Ta chưa nói gì hết, ngươi kích động cái gì chứ! Hơn nữa, đực thì sao? Hai con đực không thể làm gì sao?” Ngụy Anh nhìn bộ dạng Lam Vong Cơ thì trả lời, sau đó nhanh chóng chạy lại cửa sổ, “Lam Trạm, ta đi trước!”, rồi nhanh chóng nhảy xuống cửa sổ, rời khỏi Tàng Thư Các.
Lam Vong Cơ nhìn bóng lưng của Ngụy Vô Tiện, nhất thời thất thần, “Ngụy Anh, có thể không?”. Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi một câu, nhưng không nghĩ để người có thể đáp lời y, cúi đầu dẹp dọn chỗ bị con thỏ làm dơ.
“Ngụy Anh, đầu óc ngươi thật sự bình thường sao?” Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, Ngụy Vô Tiện bắt đầu phun tào. Ngươi coi trọng Lam Vong Cơ sao? Ngươi có biết lúc nãy mình nói cái gì không? Đầu óc của ngươi hôm nay bị nước vào sao? Ta không nhớ rõ mình trước đây là như vậy, đầu óc của ngươi nhất định là có bệnh!
“Có thể hôm nay ta bị sốt đi!” Ngụy Anh thì thào.
Ngụy Anh: Lam Trạm, bụng ta bị ngươi làm lớn, ngươi phải chịu trách nhiệm.
Ngụy Vô Tiện: Ngụy Anh, bụng ngươi không phải bị làm lớn mà là đầu ngươi bị lừa đá.
Lam Vong Cơ: Ngụy Anh, ta không có, nhưng ta bằng lòng chịu trách nhiệm.