Alby ngừng bước, và Thomas ngạc nhiên nhận ra chúng đã đến Cửa Nam. Hai bức tường mọc lên sừng sững trước mặt chúng. Những tảng đá xám dày được bao phủ bởi dây thường xuân trông cực kỳ cổ kính. Thomas ngóc đầu lên nhìn đỉnh của các bức tường ở tít phía trên cao, đầu óc nó cứ quẩn quanh một cảm tưởng lạ lùng là mình đang quan sát từ trên xuống, chứ không phải nhìn từ dưới lên. Nó loạng choạng lùi lại một bước, thán phục trước cấu trúc của nơi này, nhưng cuối cùng cũng chuyển sự chú ý sang Alby, lúc này đang quay lưng về phía cổng.
– Ngoài kia là mê cung. – Alby trỏ một ngón cái qua vai về phía sau lưng.
Thomas nhìn theo hướng chỉ, qua khoảng trống đóng vai trò là cổng thành phía Nam của Trảng. Các hành lang ở đây trông giống y như những cái mà nó đã nhìn thấy qua cửa sổ ban sáng. Nó lại rùng mình tự hỏi có con Nhím sầu nào có thể thình lình tấn công chúng không. Bất giác Thomas lùi lại thêm một bước nữa. Bình tĩnh nào, nó ngượng ngùng tự trách mình.
Alby nói tiếp:
– Tôi ở đây đã hai năm rồi. Không có đứa nào ở đây lâu bằng. Số ít ỏi những đứa có thâm niên hơn đều đã chết sạch. – Thomas cảm thấy mắt mình mở to, tim đập thình thịch. – Đã hai năm nay tụi này tìm cách giải cái trò này, nhưng không gặp may. Các vách tường chết tiệt ngoài kia cũng di chuyển hàng đêm, giống như bốn cái cổng. Việc lập bản đồ thật ra không dễ, không dễ chút nào. – Nó hất đầu về phía tòa nhà xây bằng bê tông mà các Tầm đạo sinh đã chui vào tối qua.
Lại một cơn đau chạy xuyên qua đầu Thomas – có quá nhiều thứ để suy luận trong cùng một lúc. Chúng đã ở đây được hai năm rồi sao? Các vách Mê cung đều dịch chuyển à? Bao nhiêu đứa trẻ đã chết? Nó bước tới, muốn được tận mắt nhìn Mê cung, cứ như thể các câu trả lời được in trên các vách đá ngoài đó vậy.
Alby giơ một tay lên đẩy vào ngực Thomas làm nó loạng choạng lùi lại.
– Không được ra ngoài đó, huynh à.
Thomas phải cố lắm mới không tỏ ra tự ái.
– Tại sao không chứ?
– Cậu tưởng tôi kêu Newt tới gặp cậu sáng nay là để giỡn chơi thôi sao? Đó chính là nguyên tắc số một, điều duy nhất mà cậu sẽ không bao giờ được tha thứ nếu vi phạm. Không ai, không ai được phép vào trong Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Nếu vi phạm nguyên tắc này, thì nếu cậu không bị lũ Nhím sầu giết chết, cậu cũng sẽ bị chính tụi này loại bỏ, cậu hiểu chưa?
Thomas gật đầu nhưng trong bụng ngầm phản đối, chắc mẩm rằng Alby chỉ nói quá mà thôi, hoặc hy vọng là như thế. Nhưng dù là thế nào đi nữa thì nó cũng không còn chút nghi ngờ gì về những điều nó đã nói với Chuck đêm hôm trước. Nó muốn được là Tầm đạo sinh. Nó sẽ là một Tầm đạo sinh. Trong thâm tâm Thomas biết là nó phải ra ngoài đó, đi vào trong Mê cung. Mặc cho những gì đã biết và chứng kiến, Mê cung kia vẫn mời gọi nó như là cái đói và cái khát vậy.
Một chuyển động trên bức tường bên trái của Cửa Nam làm Thomas chú ý. Giật mình, nó mau lẹ đưa mắt nhìn vừa kịp để thấy một tia sáng bạc. Một đám dây thường xuân lay động khi vật kia biến vào trong đó. Thomas chỉ tay lên tường thành.
– Cái gì thế? – Nó hỏi trước khi kịp kìm mình lại.
Alby không buồn nhìn.
– Không đặt câu hỏi cho đến cuối chuyến đi. Tôi còn phải nói câu này với cậu bao nhiêu lần nữa đây? – Nó ngừng lời, rồi thở dài. – Bọ dao. Đó là cách mà các Hóa công dùng để theo dõi tụi mình. Tốt hơn cậu không nên …
Câu nói của Alby bị cắt ngang bởi một hồi chuông báo động réo vang từ tất cả mọi hướng. Thomas đưa hai tay lên bịt tai, mắt nhìn nhớn nhác xung quanh trong khi chuông báo động vẫn kêu om sòm. Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hướng sự tập trung vào Alby, nó bình tĩnh lại ngay.
Alby không sợ hãi, mà có vẻ … lúng túng. Và ngạc nhiên.
Chuông báo động vẫn khua inh ỏi.
– Có chuyện gì vậy? – Thomas hỏi, nhẹ cả người khi Alby chẳng hề tỏ thái độ như sắp đến hồi tận thế, nhưng ngay cả như vậy, Thomas vẫn cảm thấy mình bắt đầu mỏi mệt với các đợt kinh hãi.
– Quái lạ! – Alby chỉ nói có vậy trong lúc quét mắt nhìn quanh Trảng.
Thomas nhận thấy những đứa làm việc trong các bãi rào của Trang trại cũng đang nhìn quanh quất, rõ ràng là rất bối rối. Một đứa gọi Alby. Đó là một thằng bé gầy gò nhỏ thó, người sũng bùn.
– Có chuyện gì với nó vậy? – Thằng bé hỏi, mắt nhìn Thomas tìm nguyên nhân.
– Không biết. – Alby lơ đãng trả lời.
Nhưng Thomas không thể chịu đựng được nữa. Nó hỏi:
– Alby! Chuyện gì đang xảy ra vậy?
– Chiếc Hộp, mặt dẹp, chiếc Hộp!
Đó là tất cả những gì Alby nói trước khi thằng bé bắt đầu chạy về phía trung tâm của Trảng Đất, với một tốc độ mà Thomas thấy gần như là bấn loạn.
– Cái Hộp làm sao? – Thomas hỏi, guồng chân đuổi theo Alby. Nói cho tôi biết đi! Nó muốn gào lên như vậy với thằng bé.
Nhưng Alby không trả lời, cũng chẳng giảm tốc độ. Khi chúng tới gần cái Hộp hơn, Thomas nhìn thấy hàng chục thằng bé cũng đang chạy băng qua sân. Nó thấy Newt và cất tiếng gọi thằng bé, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi đang dâng lên, tự bảo mình rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng phải có một sự giải thích hợp lý.
– Newt, có chuyện gì vậy? – Thomas hét lên.
Newt liếc nhìn sang Thomas, rồi gật đầu và tiếp tục bước, bình tĩnh một cách lạ lùng giữa quang cảnh hỗn loạn. Thằng bé vỗ mạnh vào lưng của Thomas.
– Có một người mới đến trong cái Hộp. – Nó ngừng lại, như thể chờ xem Thomas bị ấn tượng thế nào. – Ngay bây giờ.
– Thì sao chứ? – Khi Thomas nhìn Newt kỹ hơn, nó nhận ra rằng mình đã nhầm khi tưởng là Newt đang bình thản, thằng bé thậm chí còn rất kích động là đằng khác.
-Thì sao à ? – Newt đáp lại, quai hàm hơi trễ xuống. – Đầu xanh này, chúng tôi chưa bao giờ có hai người mới trong cùng một tháng, chứ đừng nói tới trong hai ngày liên tiếp.
Nói xong câu ấy, Newt co chân chạy về phía Trang ấp.