Kim chủ thở dài: “Dính người vậy à?”
Không biết Kim chủ thấy thế nào về cậu, hình như hắn không thích người khác dính mình quá thì phải.
Bánh bao sữa hơi hoảng hốt, sợ hãi lui về sau một bước, đỏ mặt nói: “Không không không dính người, ngài… ngài đừng giận nha…”
Nói xong chữ cuối cùng giọng đã nhỏ đến mức không nghe thấy, đầu cũng cúi gằm như đã phạm vào lỗi sai kinh khủng nào đó.
Lại dọa người ta sợ rồi.
Kim chủ thở dài, gọi cậu: “Đến đây!”
Bánh bao sữa nhích đến gần hắn một chút, nhìn sắc mặt Kim chủ, lại nhích thêm một bước, lại nhìn sắc mặt hắn.
Lúc Bánh bao sữa nhích đến bước thứ ba, Kim chủ đưa tay kéo người vào trong lòng: “Rốt cuộc là làm sao?”
Bánh bao sữa do dự một chút, sau đó vô cùng đáng thương thỏ thẻ: “Em sắp phải vào đoàn phim rồi, phải đóng phim cho tốt, ngài gọi thì không… không tiện đến ngay được.”
Cậu nhìn Kim chủ, cẩn thận giải thích: “Công việc ngài sắp xếp cho nên em phải cố gắng làm tốt.”
Vậy nên thà uống nhiều rượu đến đau dạ dày cũng không dám ăn nhiều để ép cân, thời gian rảnh rỗi đều dùng để nghiên cứu kịch bản.
Kim chủ hỏi lại: “Công việc tôi đem đến cho nên phải làm tốt à?”
Bánh bao sữa nghiêm túc trả lời: “Dạ, phải quay thật tốt, vậy mới có thể giúp ngài kiếm thêm chút tiền.”
Kim chủ: “…”
Nhóc con này… có nhiều cách hút hồn người khác thật.
Mẹ nó, nếu không bận một đống việc phải giải quyết thì hôm nay hắn đã cho bản thân chậm trễ một ngày rồi.
Kim chủ xoa đầu Bánh bao sữa một chút như trừng phạt: “Tôi đi công tác về sẽ đến đoàn phim thăm em, cho em chọn một món quà đó.”
Vì lời hứa này mà Bánh bao sữa đã vui vẻ suốt mấy ngày liền.
Vào đoàn phim hai ngày, ngày nào Bánh bao sữa cũng bí mật ngóng trông đếm ngược.
Thế nhưng đếm tới ngày Kim chủ trở về, lại chẳng nhận được cuộc gọi nào từ hắn cả.
Hôm sau, rõ ràng tâm trạng của Bánh bao sữa sa sút hẳn. Cậu chẳng buồn nói chuyện cùng mọi người trong đoàn phim, cũng không chủ động thảo luận kịch bản với đạo diễn, diễn xong thì ngồi buồn thiu trong phòng hóa trang cúi đầu xem điện thoại.
Chiều hôm đó có một cảnh diễn rơi xuống nước. Nữ chính là diễn viên hàng đầu, nhưng lại được giao đóng vai phụ cho nam diễn viên kém nổi hơn. Cô bất mãn nhưng bình thường không thể hiện ra, nhịn tức tối đến hôm nay cố ý diễn hỏng làm khổ mọi người.
Ngày mùa đông mặt Bánh bao sữa bị đông lạnh cóng, stylist lúc dặm lại makeup cũng cũng thấy xót xa cho cậu.
Bánh bao sữa lại nhảy xuống nước lần nữa, vẫn không qua.
Cậu khoác áo lông, không nhận canh gừng trợ lý đưa tới mà lạnh mặt đi đến trước mặt nữ diễn viên: “Cô Dư này.”
Nữ diễn viên theo phái diễn xuất thực lực, trong lòng không vui nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì mà còn liên tục xin lỗi, nói chưa điều chỉnh tốt trạng thái của mình, vất vả cho mọi người rồi.
Bánh bao sữa nở nụ cười khách khí: “Không sao, ai cũng có lúc xuất hiện trạng thái không tốt. Tôi là hậu bối, vẫn chưa sánh được với cô. Thế nhưng cảnh quay rơi xuống nước kia nhất định cô phải tìm trạng thái tốt vào nhé. Dù sao nước này cũng lạnh lắm, lạnh thật đấy.”
Cậu cười cười: “Đã đóng phim thì phải đóng cho tốt. Cả một đoàn phim phải đi theo tăng ca, chút vất cả của tôi không đáng là gì, dẫu sao thù lao của tôi cũng chẳng được bằng cô Dư, kỹ thuật lẫn danh tiếng cũng đều chẳng sánh nổi.”
Nói xong còn hơi khom người chào rồi mới quay đi.
Lại khởi động máy lần nữa, lần này lập tức qua luôn.
Kim chủ chứng kiến cảnh quay từ đầu đến cuối, khóe môi cong cong đầy vui vẻ. Hắn không cho mọi người trong đoàn phim nói với Bánh bao sữa là mình đến.
Bánh báo sữa quay xong, trở về khách sạn có chút buồn rầu.
Kim chủ không đến, người trong đoàn phim còn chọc cậu.
Thế nhưng đến lúc vào phòng Bánh bao sữa lại ngây ngẩn cả người.
Niềm vui sướng nháy mắt bao trọn lấy cậu, sau đó lại thấy xấu hổ – trên chiếc chăn chưa gấp còn ném hai bộ quần áo kia kìa.
Khung cảnh lộn xộn trong phòng làm Bánh bao sữa xấu hổ muốn chui luôn xuống đất.
Kim chủ nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy người đang đứng ngốc ở cửa, hắn cười: “Choáng luôn rồi à? Đến đây nào.”
Bánh bao sữa đỏ mặt bước tới, ấp úng giải thích: “Em… Em… Hôm nay em dậy muộn, nên… Chưa kịp dọn phòng, em em em em ngày thường em không lôi thôi như vậy đâu.”
Bé con bên ngoài thì khí thế ngút trời, ở trước mặt mình lại vừa mềm vừa ngoan, dường như là muốn bắt nạt kiểu nào cũng được.
Trong lòng Kim chủ mềm nhũn, hắn liếc nhìn cậu cố ý nói: “Sợ gì? Lúc nãy uy hiếp người khác không phải lợi hại lắm sao?”
Bánh bao sữa lập tức tròn mắt: “Ngài đến phim trường á?”
“Đến.” Kim chủ cười cười, kéo người đến trước mặt: “Không thì làm sao có cơ hội thấy mèo nhỏ tôi nuôi lại còn biết cào người?”
Hết chương 7
Ý quên hỏi ý kiến mấy bồ iu của tui nè, mấy bồ thích ẻm gọi công là “chồng” hay “ông xã” đây? Tui đang phân vân quá à.
Mà anh công trong đây hơn thụ 6 tuổi, chắc mọi người cũng thấy là ổng hơi nhây với kiểu phúc hắc, hay trêu ẻm lắm í. Thụ thì vẫn luôn xưng là Ngài – em. Vậy mấy bồ thấy để anh công xưng là Tôi – Em hay Anh – Em thì hợp hơn he? Xin hãy chọn giúp tui đi, hiuhiu mỗi lần phải chọn là tui đau đầu lắm khổ sở lắm ?