Tạ Kim không khỏi quan sát y, bật cười, đẩy tay y ra: ”Đừng vội đừng vội, ta biết ngươi không muốn gả, thật ra ta cũng không muốn cưới cho lắm, chúng ta đều bị ép, đồng bệnh tương liên chi bằng ngồi xuống uống rượu tâm sự đi, nói chuyện phiếm xong thì ta sẽ viết thư bỏ vợ cho ngươi, cũng không uổng đoạn duyên phận này của chúng ta?”
”Uống rượu thì uống rượu, nói lung ta lung tung nhiều vậy làm gì!” Lý Hạc Đông ghét bỏ liếc hắn, nhưng vẫn thu dao lại, ngồi vào bên bàn: ”Nhưng phải nói trước, uống rượu xong thì nhất định phải viết thư bỏ vợ cho ta.”
”Tất nhiên rồi, ta lừa ngươi làm gì?” Tạ Kim cười, ngồi đối diện y, vụng trộm liếc mắt nhìn y một cái, nhấc bình rượu lên rót rượu cho y, nghiêng qua một bên hỏi y: ”Ủa? Ta nghe nói ngươi bị anh ngươi ép lên kiệu hoa, quan hệ của hai anh em ngươi không tốt sao?”
”Tốt chứ, sao lại không tốt?” Lý Hạc Đông cũng không nghĩ nhiều, hai mắt nhìn chằm chằm vào ly rượu, vừa buông lỏng cảnh giác một cái là lời thật lòng đều trào ra: ”Anh ta lớn hơn ta bảy tuổi, ai cũng nói huynh trưởng như cha, sau khi cha mẹ mất thì gia cảnh sa sút, huynh ấy vừa là cha vừa là mẹ một tay nuôi lớn ta, dốc sức chống đỡ gia nghiệp, còn đưa ta tới học đường đọc sách, trách ta ngày bé không hiểu chuyện, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, khiến huynh ấy hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư.”
Lý Hạc Đông nói rồi lắc đầu với sự không hiểu chuyện của mình, nâng ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, Tạ Kim nhìn chằm chằm vào y, thấy ly rượu của y đã rỗng, vội vàng tiếp thêm rượu cho y, hỏi thăm dò: ”Nếu đã vậy thì sao hắn còn ép ngươi gả cho một người đàn ông, còn là người mà ngươi không thích nữa?”
”Hầy!” Lý Hạc Đông thở dài, chỉ tay về phía hắn: ”Anh ta cái gì cũng tốt, nhưng lại là một kẻ mắc bệnh tham tiền không cách nào nói nổi, nhà ngươi đưa sính lễ nhiều như vậy, hơn nữa nhà ta đi đãi vàng còn nhà ngươi bán vàng, nhà ta dựa vào nhà ngươi để ăn cơm, mẹ ngươi đi cầu thân, anh ta làm sao có thể từ chối được.”
”Bà ấy không phải mẹ ta.” Tạ Kim thản nhiên nói.
”Ta biết, ta đâu có ngốc.” Lý Hạc Đông cười xấu xa: ”Số tuổi của ngươi thế này sao có thể có mẹ trẻ vậy được, là dì Hai phải không?”
Tạ Kim cười cười, khẽ gật đầu, xác nhận nhà họ Lý này đúng là không phải phe cánh của dì Hai, Tạ Kim coi như cũng buông lỏng cảnh giác với y, thấy ly rượu của y lại rỗng, vội vàng rót rượu cho y.
”Ủa? Sao ngươi không uống đi?” Lý Hạc Đông phát hiện hắn không đụng tới ly rượu trước mặt, nhất thời hơi khó chịu, hắn đã nói là uống rượu tán gẫu mà bản thân lại không uống một chút nào, trên bàn rượu mà như vậy là rất vô lễ.
”Không phải là do vừa nãy lo nói chuyện với ngươi nên quên mất sao?” Tạ Kim cười hối lỗi, uống cạn sạch rượu trong ly, còn dốc ngược ly cho y nhìn, sau đó cười tiếp tục hỏi: ”Nhà của ngươi đãi vàng nhiều đời, chắc là ngươi rất am hiểu về vàng hả?”
”Cũng không tính là am hiểu, nghe quen tai nhìn quen mắt nên cũng biết một ít.” Giọng điệu của Lý Hạc Đông hơi nhạt đi một chút, có thể thấy được y không có hứng với đề tài này đến cỡ nào.
”Đãi vàng cực khổ lại còn toàn dựa vào vận may để kiếm cơm, hai anh em ngươi sao không tích góp chút tiền tự mở kinh doanh gì đó?” Tạ Kim lại hỏi.
Lý Hạc Đông càng không nhịn được trả lời: ”Ta không định như vậy, anh ta là một tên đại ngốc thật sự, làm ăn buôn bán chẳng phải sẽ lỗ chết sao.”
”Đúng đấy, thương trường như chiến trường, làm ăn khôn khéo vẫn tốt hơn.” Tạ Kim gật đầu, những thứ nên hỏi đều đã hỏi rõ rồi, xác định y không phải vây cánh của dì Hai, cũng xác định y chỉ là tên phế vật chỉ biết đánh nhau, Tạ Kim tính sơ sơ thời gian, sắp đến lúc rồi.
”Được rồi, nói tới nói lui cũng vô ích, ngươi mau viết thư bỏ vợ cho ta đi, ta còn phải về ngủ nữa.” Lý Hạc Đông nói đưa tay về phía hắn.
Tạ Kim liếc nhìn y, cũng không vội trả lời, đột nhiên nhíu mày, ôm chặt lồng ngực, dáng vẻ như rất đau đớn, toàn thân run rẩy ngã xuống đất.
”Hả?” Lý Hạc Đông giật mình, cuống quít bước tới xem hắn: ”Này! Này! Ngươi sao vậy?”
Toàn thân Tạ Kim co quắp, không ngừng run rẩy, miệng thậm chí bắt đầu sùi bọt mép, như bị động kinh vậy, Lý Hạc Đông giật nảy mình, vội vàng quay ra cửa phòng cầu cứu: ”Có ai không! Có ai ngoài đó không vậy! Thiếu gia nhà các người trúng gió rồi!”
Vừa dứt lời thì Tạ Kim đã hoàn toàn bất động, Lý Hạc Đông vội lắc hắn, không chút khách sáo mà tát mấy phát liên tiếp lên mặt hắn!
Tầm năm phút sau tất cả người hầu đều lao vào, Trương Cửu Nam đứng đầu sóng ngọn gió, xích lại gần bên cạnh Tạ Kim, thấy hắn bị tát đến sưng mặt thì sững sờ, sau đó đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, nhất thời kinh ngạc trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn về phía mọi người.
”Sư gia ngài ấy, ngài ấy chết rồi…”
Đám người hầu giật mình, thoáng ngẩn ra, sau một lát thì bắt đầu khóc, có người thật lòng cũng có kẻ giả tạo, nhưng còn Lý Hạc Đông trợn tròn mắt là thật, qua một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, lẩm bẩm một mình.
”Hắn chết rồi? Vậy thư bỏ vợ của ta cũng…tiêu tùng rồi.”