Cánh cửa phòng tiếp khách quý mở ra rồi lại đóng, không có ai ngăn cản.
Tạ Âm Lâu đi chầm chậm về phía thang máy, vừa bước ra đã nhìn thoáng qua đoàn đội của cô ngôi sao được thư ký dẫn đến phòng họp. Cô nhướng đôi lông mi cong vút lên, nhìn thẳng vào Mạnh Thơ Nhuỵ.
Ở bên trong tập đoàn Phó thị, trước mắt bao người.
Mạnh Thơ Nhuỵ cố đè nén tính cách công chúa sắp nổi lên, cô ta không thể nào làm ầm lên được, chỉ có thể lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Tạ Âm Lâu, trong mắt lóe lên chút nghiền ngẫm.
——
Tạ Âm Lâu vừa rời đi, nhóm chat phòng thư ký đã bùng nổ.
Hình Lệ: ⌈Muốn nghe giọng nói cần trả hai vạn.⌋
Lập tức có người nhảy ra: ⌈Hai giây, hai vạn? Một chữ giá ngàn vàng à?⌋
Hình Lệ: ⌈Mỹ nhân cổ điển kia đến công ty tìm Phó Tổng, tôi vô cùng vinh hạnh được tiếp đãi cô ấy, cô ấy thật sự quá đẹp, thần thái nói chuyện giống như tiên nữ giáng trần, mấy người không muốn nghe thì thôi.⌋
⌈Trời ơi, tại sao hôm nay tôi lại đi gặp khách hàng vậy!⌋
⌈Bây giờ chạy về công ty còn kịp không?⌋
Chờ mọi người điên cuồng spam tin nhắn xong.
Hình Lệ mới khẽ kể công: ⌈Người đẹp đi rồi, tôi có ghi âm lại giọng nói cho mọi người…⌋
Trong lòng đám người thường xuyên bị Hình Lệ lừa tiền lập tức mất cân bằng, trong đó một người phẫn nộ nói: ⌈Nên cho Phó Tổng vào nhóm chat, để anh ta xem bình thường hồ ly Hình gom tiền dân chúng thế nào!⌋Hình Lệ nói với giọng hợp tình hợp lý: ⌈Các vị bình tĩnh, tôi sẽ đứng trên phương diện đạo đức mà khiển trách bản thân mình thật nặng, bây giờ hãy thu lại dáng vẻ mất giá của các vị đi. Là một người đàn ông, phải nên phóng khoáng vung tiền như rác.⌋
Sau khi điên cuồng gom tiền trong phòng thư ký xong.
Đến giờ tan làm, Hình Lệ bị điểm danh phải đi cùng Phó Dung Dữ tham gia một bữa tụ tập của các lãnh đạo.
Cô ấy nhét điện thoại vào trong túi xách hàng hiệu, dặm lại lớp trang điểm, bước trên đôi giày cao gót màu đỏ, toát lên vẻ phong tình quyến rũ đảm đương nhiệm vụ bình hoa xinh đẹp nhất bữa tiệc.
Tứ Thành về đêm, đường phố phồn hoa, đèn ven đường lộng lẫy sáng trưng.
Tối nay câu lạc bộ Đàn Cung rất náo nhiệt, sảnh tầng chín tổ chức tiệc tư nhân, gần như là tụ hợp những ông to có địa vị hiển hách trong giới kinh doanh. Nhân viên phục vụ mặc sườn xám im lặng rót rượu cho khách, thỉnh thoảng sẽ đảo mắt nhìn về phía vị trí chủ bữa tiệc.
Những người có thể ngồi vị trí trung tâm, thân phận tuyệt đối tôn quý hơn tất cả mọi người ở đây.
Mà tướng mạo của người đàn ông có thân phận tôn quý kia rất trẻ trung, mặc bộ âu phục màu xám nhạt, khuôn mặt tinh xảo và cần cổ thon dài của anh dưới ánh đèn càng tôn lên màu da trắng sáng của anh, lộ ra một cảm giác cấm dục tuyệt vời.
Trong tiệc rượu, những ông lớn bận đàm phán về các hạng mục trị giá trăm triệu.
Nói vài câu có vẻ như nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng phía sau không biết nội tình đã biến đổi thế nào.
Nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám hồng nhạt nghe không hiểu những điều này, cô ta thường xuyên nhìn về phía nhân vật ngồi ở vị trí chính giữa, đột nhiên nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không gợn sóng của anh nhìn lướt tới mình.
Bàn tay cô ta run lên, bất cẩn làm các ly rượu va chạm vào nhau.
“Xin, xin lỗi…”
Phòng tiệc tư nhân lập tức trở nên yên tĩnh, khuôn mặt cô ta trắng bệch, không ngừng xin lỗi.
Bên cạnh, Hình Lệ đã lên tiếng giải vây: “Đừng sợ, cô tên là gì?”
Nữ nhân viên phục vụ mặc sườn xám hồng nhạt nhanh chóng nhìn vào mắt cô ấy: “Diệp Đào.”
Hình Lệ đưa khăn ăn cho cô ta lau tay, cong đôi môi đỏ tươi: “Tên nghe có vẻ tươi mát hợp ý đó, sau này làm việc phải cẩn thận một chút, bảo giám đốc đổi người khác vào đi.”
Chỉ với dăm ba câu cô ấy đã giải quyết xong người phụ nữ cứ mãi nhìn chằm chằm Phó Dung Dữ cả đêm nay.
Hành vi này khiến cho mấy ông lớn ở đây trêu chọc: “Thư kí Hình không hổ có tiếng vũ khí chắn hoa đào sắc bén nhỉ.”
Nhưng cố tình là Phó Dung Dữ ngồi ở vị trí chủ bàn tiệc lại ngầm đồng ý.
Hình Lệ chớp đôi mắt hồ ly đầy vô tội, chống cằm: “Các anh đang hâm mộ Phó tổng có một thư ký xứng chức như tôi đúng không? Không thì ai đó ra giá cao đào tôi về đi, vừa hay tôi cũng muốn đổi một ông chủ không thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”
Nhắc đến khuôn mặt được tất cả phụ nữ yêu thích của Phó Dung Dữ, trong bữa tiệc có ông Mạnh luôn muốn giới thiệu cháu gái của mình đứng lên nâng chén với người đang ngồi ở vị trí ghế chủ: “Phó tổng, lần này Thơ Nhụy nhà tôi làm người phát ngôn nhãn hiệu của Phó Thị, đã bàn đến đâu rồi?”
Sắp tới Phó Dung Dữ muốn đầu tư vào thị trường đá quý ở nước ngoài, vừa hay công ty Mạnh tổng đang làm về mảng này, lúc trước hai bên có tiếp xúc vài lần cũng là vì chuyện này.
Mạnh tổng thuận nước đẩy thuyền muốn cháu gái làm ngôi sao trong giới giải trí giành được quyền phát ngôn của Phó thị.
Phó Dung Dữ nhấp một hớp rượu, môi mỏng mấp máy nói vài câu: “Đàm phán rồi, cô Mạnh không phù hợp với hình tượng phát ngôn cho nhãn hiệu của công ty.”
Ban đầu Mạnh tổng còn tự tin là chắc chắn sẽ được, nhưng không ngờ rằng anh lại từ chối: “Chuyện này, sao lại không phù hợp?”
“Mạnh tổng… Nhãn hiệu công ty chúng tôi có chút yêu cầu về giá trị nhan sắc.”
Hình Lệ thay Phó Dung Dữ trả lời, giọng nói yêu kiều của cô ấy còn thoang thoáng ý cười, chỉ thiếu điều không đứng trước mặt mọi người nói thẳng rằng bằng vẻ ngoài của Mạnh Thơ Nhuỵ, muốn lấy được quyền phát ngôn thì đúng là làm khó thẩm mĩ của Phó tổng.
“…”
Thừa dịp Mạnh tổng nghe không hiểu, có vài người trong bữa tiệc rượu nghe hiểu đã nhanh chóng lảng sang đề tài khác.
Trong đó, đạo diễn Trần Nho Đông của đài tin tức nói: “Vừa hay đài chúng tôi có làm phỏng vấn về nghề thêu thùa, trong đó có một người thừa kế văn hóa phi vật thể sườn xám cực kỳ xinh đẹp.”
“Còn xinh đẹp hơn mấy sao nữ sao?”
Thấy có người tò mò, Trần Nho Đông cũng muốn khoe khoang, vì thế mở video phỏng vấn được lưu trong điện thoại lên.
Hình Lệ cũng thò lại gần xem náo nhiệt, vài ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô gái xinh đẹp trên video, có một giọng nói vô dùng dịu dàng vang lên: “…Tôi họ Tạ, Tạ Âm Lâu, Âm trong Quan Âm, Lâu trong Nguyệt Mãn Tây Lâu.”
Thời gian như dừng lại một giây, tất cả mọi người đều nín thở.
Giống như sợ rằng tiếng thở sẽ làm cho cô gái xinh đẹp trong màn hình sợ hãi.
Phó Dung Dữ ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tiệc, anh không xem video mà chỉ chầm chậm uống rượu trong ly, giọng nói tựa như hứng thú hỏi: “Vì sao không đăng tải?”
Trần Nho Đông ngây người nửa ngày mới kịp nhận ra anh đang nói chuyện với anh ta.
Nhân lúc này, Hình Lệ lanh tay lẹ mắt giành lấy điện thoại, không cho tất cả đàn ông có mặt ở đây nhìn thêm nữa.
Trần Nho Đông cân nhắc từng câu từng chữ giải thích tình huống, là lãnh đạo trong đài thông báo không được đăng lên, anh ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc nên mới lưu lại video phỏng vấn người thừa kế nghề thêu lại.
Phó Dung Dữ lạnh nhạt nói một câu: “Văn hóa phi vật thể thế này nên được tuyên truyền rộng rãi.”
“Nho Đông, chẳng phải đài của anh còn có một tiết mục dự bị, hình như chủ đề là tuyên truyền văn hóa phi vật thể đúng không?” Người bên cạnh rất có mắt nhìn, giật tay áo Trần Nho Đông: “Cơ hội kiếm tài trợ cho tiết mục đến rồi, chỉ cần vị này đầu tư, sau này còn lo lắng không có người đầu tư khác dâng tiền lên sao?”
Lúc này, Hình Lệ đúng lúc đưa ra một tấm danh thiếp, dùng nụ cười chuyên nghiệp của thư ký nói: “Phó Tổng nhà tôi thích nâng đỡ những truyền thống văn hóa kiểu này nhất. Đạo diễn Trần… có rảnh thì tới công ty uống ly trà.”
Có đôi khi chỉ cần Phó Dung Dữ liếc mắt một cái, phía dưới sẽ có vô số người nghiền ngẫm ý của anh mà không cần anh phải nói nhiều.
Khách khứa ở đây thấy thế thì đua nhau thổi phồng di sản văn hóa phi vật thể là bảo tàng của quốc gia, vân vân…
Mà điều ngoài ý muốn của việc tiêu tiền phi nghĩa này là khiến choTrần Nho Đông cầm danh thiếp nhừ cả tay.
Hình Lệ kéo anh ta sang một bên: “Tiết mục này đừng quên mời cái vị thừa kế sườn sám nha, tôi thấy cô ấy không tệ đâu.”
Trong lúc hai người trò chuyện, Mạnh tổng ngồi cách đỏ nửa cái bàn đảo mắt nhìn sang, vẻ mặt như đang suy tư điều gì đó.
Cuộc cùng tiệc rượu cũng tan.
Tài xế lái xe đưa Phó Dung Dữ về căn biệt thự ở trung tâm thành phố. Trong đêm khuya tĩnh lặng, Hình Lệ xách túi đi theo bên trái, vừa đi vừa mở video phỏng vấn tua đi tua lại đoạn giọng nói giới thiệu của người đẹp Tạ Âm Lâu cho Phó Tổng nghe giải rượu.
“Nguyệt Mãn Tây Lâu…”
Đôi môi đỏ tươi của cô ấy khẽ mấp máy, hình như nhớ đến một bài thơ.
Cô ấy vừa định khen ba của mỹ nhân cổ điển này lựa tên thật hay, nhưng lại thấy Phó Dung Dữ dùng tay xoa trán, nhếch môi nói: “Xóa video này đi.”
Anh lời ít ý nhiều, Hình Lệ lựa chữ mà hỏi, cười khanh khách nói, “Không giữ lại đoạn nào sao?”
Phó Dung Dữ không nói chuyện, cất
bước đi vào biệt thự.
Trong căn phòng khách xa hoa rộng rãi rất yên tĩnh, trong đêm tối, xa xa có một ánh đèn luôn sáng rọi.
Trên ghế sô pha mềm mại có một người đàn ông tái nhợt yếu ớt, hình dáng khuôn mặt được ánh đèn bao phủ, đang dùng tay vân vê những sợi tơ mỏng trên gối, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, anh ấy mỉm cười quay lại nhìn.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp màu hổ phách kia lại trống rỗng vô thần, không có ánh sáng.
“Anh?”
—Hết chương 7—
