Nhóm Weasley dừng bước, nhìn thấy Harry thì nói với vẻ không vui: “À, là ngài ‘Chúa cứu thế’ của Slytherin đấy à, có chuyện gì?”
“Đừng gọi em như thế, trên tàu các anh còn gọi em là Harry mà.” Harry gãi đầu, “Malfoy cũng thật đáng ghét nhỉ, các anh không muốn phá nó tý à?”
Cặp song sinh nhìn Harry đầy nghi ngờ, không hiểu cậu đang nghĩ gì.
“Mấy đứa chung nhà không phải sao?”
“Chưa kể còn có quan hệ khá tốt?”
Harry bực mình đá một viên đá trên đất: “Ai có quan hệ tốt với nó chớ, nói thật á, vị trí của nó trong đội vốn dĩ là của em mới phải, nó nhờ cha nó nên được đặc cách vào đội, ai mà biết nó làm chuyện tệ hại như thế.”
Cặp song sinh liếc nhìn nhau một cái, gật đầu đồng ý.
“Vậy em muốn làm như nào?”
“Các anh không muốn biết có thứ gì ở căn phòng lầu 4 sao?” Harry cười đầy ranh mãnh.
Ban đêm, Harry lặng lẽ chuồn khỏi hầm, theo lời hẹn với cặp song sinh đi tra xét phòng bí mật lầu 4. Tuy rằng Malfoy đáng giận, nhưng bọn nó không thể làm một trò chơi khăm mà chưa biết trước hậu quả được, lời cảnh cáo của cụ Dumbledore không thể hoàn toàn làm lơ.
Bọn họ tránh được Peeves và thầy Filch — và một lần nữa, Harry rất khâm phục cặp song sinh, bọn họ rõ Hogwarts như lòng bàn tay, dẫn Harry đi qua những mật đạo an toàn nhất. Cuối hành lang lầu bốn đã bị khoá, George — hoặc là Fred — lấy đũa phép ra, gõ lên cái khoá cửa niệm nhỏ: “Alohomora!”
Khoá cửa mở ra, ba người cẩn thận đi vào.
“Lumos.”
Nhờ ánh sáng từ đũa phép, ba người có thể nhìn rõ toàn bộ phòng, một con quái vật trong dạng con chó ba đầu lớn đến gần đến mức gần như lấp đầy cả căn phòng, nó nằm ngủ trên mặt đất, khịt mũi và sắp có dấu hiệu tỉnh lại, Harry sợ tới mức bưng kín miệng, ba người thừa dịp nó còn chưa phản ứng lại thì nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Trời ạ! Thầy Dumbledore nghĩ cái gì thế?! Nhốt một con quái vật ở trường học!” Harry nhỏ giọng kinh hô, trong lòng còn nghĩ đầy sợ hãi, nếu đẩy một Malfoy không hề phòng bị vào đấy thật, thì chắc nó sẽ ‘chết đầy đau đớn’ như cái cách cụ Dumbledore đã nói mất.
“Harry, em có thấy…”
“Trên sàn nhà…”
“Nơi con chó đó nằm, có một cánh cửa!”
“Là thứ gì…”
“Mà cần một con quái vật như vậy trông coi.”
Harry sửng sốt, cậu bị con chó ba ba đầu dọa đến mức không để ý tới mặt sàn, nhưng những gì cặp song sinh nói làm cậu lâm vào trầm tư, cậu nghĩ đến những gì bác Hagrid đã nói trước đó ở căn nhà gỗ của bác. “Nếu con muốn giấu thứ gì, Gringoots là nơi an toàn nhất thế giới – ngoài Hogwarts ra.” Cậu có một cảm giác mơ hồ rằng chuyện này có liên quan đến những món đồ trong căn hầm 713 đó, cậu muốn nói cho Hermione nghe ngay khi có cơ hội.
“Tóm lại…”
“Chúng ta vẫn nên đổi cách đi.”
“Cái phòng đó nguy hiểm quá.”
Cặp song sinh còn đang nói, Harry mới thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình gật gật đầu.
Thương lượng một hồi, bọn nó quyết định nghĩ cách nhốt Malfoy vào toilet lầu hai trước đêm Halloween, để hắn không thể tham gia tiệc tối.
Thời gian vẫn trôi qua thật nhanh, trước Halloween một ngày, Harry và George lợi dụng Peeves để đẩy Malfoy vào toilet lầu hai rồi khóa lại, Fred hạ một bùa im lặng để cho người khác không nghe thấy tiếng hắn kêu cứu. Ngay khi bọn nó ăn mừng xoay người chuẩn bị rời đi, Harry thấy Hermione khóc chạy trên hành lang.
Harry có hơi giật mình, cậu ngăn cô bé lại hỏi, hóa ra là Ron chế nhạo cô sau tiết học Bùa chú, Harry an ủi Hermione, chờ sau khi cô bé hơi ổn định cảm xúc đã kể bí mật ở lầu 4 và phỏng đoán của mình nói cho cô. Chuyện này nhanh chóng dời lực chú ý của Hermione đi, cô bé trách cứ hành vi lỗ mãng của Harry, nhưng cũng bắt đầu thảo luận với Harry về cái phòng và gói đồ rồi cùng nhau rời khỏi lầu hai.