Đến trưa, nhà trường tổ chức cho mọi người ăn trưa ở một nhà hàng khá lớn bên cạnh công viên, lúc ăn cơm Lý Thạc Mẫn chỉ chăm chăm cắm mặt vào điện thoại gần như không động đũa lấy vài cái. Từ Minh Hạo tưởng cậu chơi game nên không để ý, đợi đến khi ăn xong nhìn lại, chỗ bên cạnh chỉ còn thừa lại mỗi đĩa đồ ăn nào đâu còn bóng dáng thằng bạn nữa. Từ Minh Hạo tự nhủ có lẽ Lý Thạc Mẫn chỉ đi vệ sinh thôi, không để ý thêm.
Đằng này, Lý Thạc Mẫn hẹn Phác Liên đến rừng cây bên cạnh công viên. Trước khí đến cậu đã chuẩn bị kĩ rồi, mấy chỗ thế này rất thích hợp để tỏ tình, buổi sáng lúc ngồi cùng Từ Minh Hạo cậu đã quan sát sơ qua hết một lượt, khu vực này khá kín đáo, thuận tiện hành động.
“Cậu tìm tớ à Lý Thạc Mẫn?”
Hôm nay Phác Liên buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cần cổ thon dài, lại phối hợp với váy trằng nữa, quả là tiên nữ trong lòng Lý Thạc Mẫn.
Lý Thạc Mẫn xiết chặt tay, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi, cậu nhìn qua cô bé xinh xắn trước mắt, hai tai bắt đầu ửng đỏ, trái tìm xao động không thể khống chế nổi.
Hằng giọng một cái, Lý Thạc Mẫn nhìn thẳng vào cặp mắt đang ngờ vực của Phác Liên, “Hay là cậu làm bạn gái tớ đi,” Lý Thạc Mẫn gãi gãi đầu, “Tớ, tớ rất thích cậu.”
Vừa nói xong đã thấy cô bé kia mở to mắt, nhưng ánh mắt ấy ngoại trừ kinh ngạc thì hoàn toàn không có thứ cảm xúc mà cậu muốn thấy, Lý Thạc Mẫn căng thẳng trong lòng.
“Chuyện này… Thạc Mẫn à, tớ…” Phác Liên bắt đầu nói năng lộn xôn.
Lý Thạc Mẫn vội vàng hỏi, “Nhưng mà, không phải là cậu cũng thích tớ hả?”
Sau đó Lý Thạc Mẫn thấy mắt đối phương còn trợn tròn hơn nữa, trong con ngươi kia chỉ toàn là khó hiểu và hoang mang, “Cậu, có phải cậu đã hiểu lầm cái gì không? Tớ không có… Tớ không hề thích cậu.”
Lý Thạc Mẫn đột nhiên cảm thấy như có một cái búa tạ vừa giáng vào đầu mình một cú thật mạnh. Thường thì con người sau khi bị từ chối thì ngoài tủi thân ra còn nảy sinh thêm một dạng cảm xúc khác đó là xấu hổ, hai loại cảm xúc ấy trộn lẫn với nhau khiến Lý Thạc Mẫn đứng sững tại chỗ không biết phải làm sao, ngay cả việc Phác Liên bỏ đi lúc nào chính cậu cũng không rõ.
Lần đầu tiên tỏ tình bị từ chối, Lý Thạc Mẫn ôm tâm trạng phức tạp và vẻ mặt muốn khóc nhưng phải cố kiểm chế lại đi tìm Từ Minh Hạo. Điều này làm thằng bạn cậu hoảng sợ hết sức, trong ấn tượng của Từ Minh Hạo thì Lý Thạc Mẫn chỉ có đúng một lần chán nản như vậy là do đái dầm rổi bị đánh đòn vào năm lớp hai thôi. Từ Minh Hạo vội vàng kéo Lý Thạc Mẫn qua một bên, nghe cậu uể oải thì thào một tiếng:
“Minh Hạo à…” rổi tựa trên vai mình bất động, mặc dù bộ dạng này của Lý Thạc Mẫn làm cho Từ Minh Hạo hơi khó hiểu, nhưng nghĩ đến việc thằng nhóc này chuồn ra ngoài một chuyến mà giờ vừa trở về đã ỉu xìu một đống, thực ra không cần đoán cũng có thể biết được hơn phân nửa là chuyện có liên quan đến cô bé kia rồi.
Từ Minh Hạo vỗ nhẹ lưng Lý Thạc Mẫn thở dài, trái tim thiếu niên mong manh như thủy tinh vậy đó.
Hai người cứ đứng tựa vào nhau bên cạnh hòn non bộ một lúc lâu như vậy, vì thế đợi tới khi Văn Tuấn Huy vàKim Mẫn Khuê tiến đến gần, cảnh tượng hiện ra trước mặt họ chính là Lý Thạc Mẫn đang vùi đầu vào cổ Từ Minh Hạo, còn Từ Minh Hạo thì an ủi cậu ta như mẹ già an ủi đứa con trai bé nhỏ, vô cùng kì dị.
Văn Tuấn Huy nhướn mày, “Hai người đang làm gì thế?”
Từ Minh Hạo cười gượng suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, còn Lý Thạc Mẫn đã hóa đá, cằm vẫn đặt ở hõm vai của Từ Minh Hạo nhưng toàn thân cậu cứng đơ như một cây gỗ.
Từ Minh Hạo đoán có vẻ Lý Thạc Mẫn đã ổn định tâm lý lại rồi, vội vàng đưa tay đẩy bạn nhỏ kia ra, quay đầu ngượng ngùng cười với Văn Tuấn Huy, “Thắng nhóc này nó buồn ngủ nên định chợp mắt tí ấy mà!”
Lý Thạc Mẫn phối hợp xoay người dụi mắt rồi mỉm cười, Từ Minh Hạo âm thầm lau mồ hôi, vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Lý Thạc Mẫn: “Ông tướng làm ơn đừng cười nữa đi, khó coi hơn cả khóc.”
Lý Thạc Mẫn dùng sức vỗ vỗ mặt, làm ra vẻ vừa tỉnh táo lại rồi lên tiếng chào hỏi Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê. Thấy Văn Tuấn Huy gật đầu cười, tiếp tục nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, nhưng người nọ chỉ dùng bản mặt thờ ơ nhìn lại cậu, trong lúc vô tình tầm mắt cậu đụng phải con ngươi đen nhánh của anh ta, Lý Thạc Mẫn giật mình kinh hãi.
Đây rồi, chính là cảm giác lúc sáng, cái cảm giác như thể bạn đang bị một con rắn theo dõi ấy. Lý Thạc Mẫn ớn lạnh cả sống lưng, vô thức né tránh ánh mắt của Kim Mẫn Khuê, nhưng đợi khi cậu ổn định lại tinh thần nhìn sang, trong mắt người nọ chỉ còn toàn một vùng sóng yên gió lặng.
Lý Thạc Mẫn vội vàng kéo Từ Minh Hạo qua một bên, vừa rảo bước vừa gào thét muốn đi vệ sinh, cũng không để ý Từ Minh Hạo có muốn hay không, hấp tấp đi thẳng một mạch. Ánh mắt lạnh như băng ghim trên lưng cậu vẫn không biến mất, Lý Thạc Mẫn quay đầu giả bộ lơ đăng nhìn quanh, tình cờ bắt gặp khuôn mặt không hề có một chút gì gọi là chột dạ của Kim Mẫn Khuê, cậu lập tức quay đầu sang hướng khác, cố gạt bỏ cảm giác kì dị trong lòng, kéo Từ Minh Hạo đi xa.
Cái người tên Kim Mẫn Khuê này, về sau phải tránh xa hẳn ta mới được.
…*Còn tiếp*….