“…” Lâm Tu đành phải đi theo.
Kim Mao Sư Vương cúi người, đang nói gì đó với Trần Nhung. Gió thổi qua, tóc vàng bay tán loạn trông như quả bóng tròn đang lăn.
Mái tóc đen của Trần Nhung bay theo gió, khi cậu cúi đầu, kính mắt trượt xuống sống mũi.
Nghê Yến Quy nhìn thế nào cũng cảm thấy Trần Nhung cực kỳ giống học sinh ngoan ngoãn bị lũ côn đồ bắt nạt. Thấy Kim Mao Sư Vương vỗ vai Trần Nhung, cô hét lên: “Dừng tay!”
Kim Mao Sư Vương cau mày, tay vẫn khoác trên vai Trần Nhung.
“Mày buông tay ra ngay!” Nghê Yến Quy lạnh lùng nhìn Kim Mao Sư Vương.
Kim Mao Sư Vương rút tay lại, chuyển sang đút túi, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô, nhận ra đây là người đọc bản kiểm điểm trước toàn thể thầy cô và sinh viên trong trường.
Tay áo rộng của cô căng theo gió, bay phấp phới như một đôi cánh lớn. Bên dưới mặc chiếc quần bò màu xanh, ở đầu gối thủng một lỗ to, vá một mảnh vải bò hình vuông màu hồng phấn.
Trong miệng cô ngậm thuốc lá, tay bật chiếc bật lửa, hỏi: “Chúng mày làm gì ở đây?”
Đứng bên cạnh là tóc cam húi cua, thân hình tóc cam húi cua gấp rưỡi Kim Mao Sư Vương. Cậu ta nói năng dữ dằn. “Liên quan gì đến cô?”
Nghê Yến Quy liếc nhìn cậu ta bằng ánh mắt khinh thường: “Tao hỏi mày chưa? Lắm chuyện.”
Lâm Tu đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu định đánh nhau à?”
“Sao hả?” Nghê Yến Quy trả lời hai chữ như vậy, nhìn Trần Nhung.
Khuôn mặt vô tội của cậu hoàn toàn không ăn nhập với nhóm người kia.
Cô lại quát: “Chúng mày vây quanh cậu ấy làm gì? Cách xa một chút!”
Tóc cam húi cua nghẹn lời: “Cậu ấy? Ai cơ?”
Kim Mao Sư Vương quay đầu nhìn Trần Nhung.
Trần Nhung đẩy kính, im lặng.
Tóc cam húi cua không nói nên lời: “Đại ca…”
Ngón trỏ của Kim Mao Sư Vương gõ lên đùi, rồi nhìn Trần Dung cái nữa, nói. “Đi thôi.”
Tóc cam húi cua xoa chiếc đầu trọc của mình: “Đi luôn à Cô gái này là ai? Cô ấy bị sao vậy? Chả hiểu kiểu gì.”
Kim Mao Sư Vương ra hiệu với tóc húi cua màu cam: “Im mồm, đi thôi.”
Sau đó, mấy người họ bỏ đi.
Còn chưa đánh mà đối phương đã chạy.
Nghê Yến Quy đi đến trước mặt Trần Nhung, quan tâm hỏi cậu: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao.” Đôi mắt cậu trong veo như hồ nước, trong hồ lấp lánh những tia sáng.
Cô cảm thấy mình có thể chết chìm trong hồ nước này: “Bọn họ có đe dọa cậu không?”
“Không có.” Cậu dừng một lát. “Cậu đã đến rồi.”
Phù, cũng may là cô đến. Cô cười theo: “Sau này nếu thấy những người này, cậu nhớ tránh xa một chút.”
“Cảm ơn cậu.” Trần Nhung cụp mắt.
“Ơn nghĩa gì.” Nghê Yến Quy bước lại gần cậu. “Cậu còn nhớ tớ không? Tớ cũng là thành viên câu lạc bộ tán thủ đấy.”
“Nhớ, Nghê Yến Quy.”
“Đúng rồi.” Trong giọng nói du dương của cậu, tên cô êm tai đến lạ. “À này, sao cậu lại tham gia câu lạc bộ tán thủ?”
“Tớ…” Trần Nhung nói. “Triệu Khâm Thư ở trong câu lạc bộ nên tiện thể tớ vào luôn, giúp việc thư ký.”
Cũng phải. Thiếu niên có văn hóa, lại dễ xấu hổ sao có thể ủng hộ vũ lực. Thấy ánh mắt cậu lướt qua tay mình, cô lập tức dụi tắt thuốc, giải thích: “Vừa nãy thấy đám người “HKT” hung ác kia vây quanh cậu, trong lúc nóng vội, tớ định lấy độc trị độc. Không ngờ lại dọa đối phương sợ thật.” Giọng nói của cô lúc này vừa dịu dàng lại hòa nhã, không giống như mấy tiếng cô quát Kim Mao Sư Vương vừa nãy.
Trần Nhung ngẩng mặt, tràn đầy vẻ dịu dàng, hình như đã tin lý do của cô, nói: “Cậu là con gái, không nên gây hấn với bọn họ. Lỡ như gặp phải kẻ thù dai, người thiệt vẫn là cậu.”
Cô gật đầu: “Tớ biết rồi.” Cô nhớ rồi, không được để lộ bản tính trước mặt cậu.
Thấy bạn mình trọng sắc khinh tình, Lâm Tu cũng không ở đây làm kỳ đà cản mũi.
Trần Nhung cầm cuốn sách Tiếng Anh lên và tiếp tục đọc.
Cô vứt đầu lọc thuốc lá vào thùng rác đằng xa rồi quay lại thật nhanh. Lát thì cô nhìn chằm chằm chữ trong sách, lát thì lại ngắm gương mặt của Trần Nhung.
Chừng hai ba phút trôi qua, ngón tay Trần Nhung vân vê trang sách, hồi lâu sau vẫn không giở sang trang khác.
Có lẽ, cậu chưa từng trải qua tình cảnh bị con gái theo dõi nên rất dễ xấu hổ. Nghê Yến Quy cười thầm, hỏi cậu: “Cậu đã ăn cơm trưa chưa?”
“Tớ ăn rồi.” Cậu vẫn cúi đầu. “Còn cậu?”
Bấy giờ Nghê Yến Quy mới nhớ ra mình còn có hẹn, quay đầu nhìn, nào còn thấy bóng dáng Lâm Tu. Cô trả lời: “Tớ cũng ăn rồi.”
Thấy cô không định đi, Trần Nhung đẩy gọng kính, chỉ vào gốc cây bên cạnh: “Nếu cậu mệt…thì lại đây ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Nghê Yến Quy nhìn trộm cậu không biết bao lần trong phòng vẽ, cuối cùng cũng đợi đến khoảng khắc mình được nhìn ngắm cậu công khai. Đường nét của cậu mềm mại, phía trên đôi mày đến là hiền lành ngoan ngoãn, thật sự đúng gu của cô.
Rặng mây đỏ dần lan lên lỗ tai của Trần Nhung, tốc độ lật trang của cậu trở nhanh.
Gốc cây bên cạnh cách Trần Nhung rất gần. Nghê Yến Quy hỏi: “Bình thường cậu đều đến đây đọc sách hả?”
“Không phải.” Trần Nhung hơi nghiêng người sang chỗ khác. “Lớp buổi chiều khá vội, không đến thư viện được nên tớ mới đến nơi đây.”
Trong sách có kẹp một chiếc lá đánh dấu sách, không phải là một chiếc đánh dấu sách gân lá đã qua xử lý hóa chất mà là một chiếc lá chạm rỗng, dường như được chạm khắc bằng tay.” Cô hỏi: “Cậu tự làm cái này sao?”
“Đúng rồi.” Cậu nói. “Tớ khắc nó bằng dao dọc giấy và tự tô màu.”
“Woa, cậu giỏi quá!” Đôi mắt Nghê Yến Quy sáng lấp lánh, nhân cơ hội gần cậu thêm chút nữa.
“Không có…Quá trình đơn giản lắm.” Cậu vừa quay đầu lại, bắt gặp nụ cười phóng đại của cô, lời nói trước đó dừng lại giữa chừng, cuối cùng khẽ nói: “Cảm ơn.”
Thấy cậu ngượng ngùng mà lòng Nghê Yến Quy ngứa ngáy không thôi, chỉ muốn véo mặt cậu cho thỏa. Cô rất thích những bạn nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, khi còn học mầm non, cô từng tóm mấy bạn học nam ngoan ngoãn véo mấy cái. “Cậu có tham gia buổi sinh hoạt tối nay của câu lạc bộ không?”
“Có, hôm nay là buổi sinh hoạt chính thức đầu tiên. Tớ là thành viên mới, nhờ Triệu Khâm Thư nên mới vào được câu lạc bộ này. Cậu ấy và huấn luyện viên là bạn bè.”
“Ngoại trừ câu lạc bộ tán thủ, cậu có tham gia câu lạc bộ nào nữa không?”
“Không có. Sinh viên đặt việc học lên hàng đầu, những thứ khác không quan trọng.”
“Tớ cũng thích đọc sách, nhưng trước kia không tìm được đường cây nào có bóng râm tốt như thế này, muốn đến thư viện nhưng không giành được chỗ ngồi.” Nghê Yến Quy nói dối trắng trợn.
Có lẽ là đã nhắc đến lĩnh vực của Trần Nhung, cậu chủ động hỏi: “Cậu thích đọc loại sách gì?”
“Sách nghệ thuật.” Tiểu thuyết, truyện tranh cũng thuộc thể loại này.
Trần Nhung vuốt chiếc lá đánh dấu sách, rồi lại giở sách, giở đến một chiếc đánh dấu sách khác kẹp trong sách. Đầu tiên, cậu cầm nó và lật qua lật lại hai lần, sau đó lấy hết can đảm đưa cho cô: “Nếu đã là bạn sách…hãy cùng nhau cố gắng nhé.”
Nghê Yến Quy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, giơ tay cầm chiếc đánh dấu sách. Chiếc đuôi hồ ly đỏ rực trên mu bàn tay trắng nõn của cô trông vô cùng nổi bật. Cô vội rụt lại, giơ bàn tay khác về phía cậu: “Cảm ơn cậu, tớ nhất định sẽ giữ gìn thật kỹ.”
Cậu đặt lá cây vào tay cô, không cẩn thận nhìn thấy chiếc áo sơ mi cổ chữ V màu xám bên trong cô.
Cổ áo hơi thấp, thấp thoáng thấy được một bóng đen.
Cậu lịch sự tránh mắt đi.
Nghê Yến Quy tóm được khoảnh khắc này, mím môi cười.
Ánh mặt trời nóng rực treo lơ lửng trên trời cao.
Hè còn chưa qua mà dường như xuân đã lại đến.
_________
(*) Kim Mao Sư Vương: Tạ Tốn, hiệu Kim Mao Sư Vương, là một nhân vật trong tiểu thuyết “Ỷ Thiên Đồ Long ký” của nhà văn Kim Dung.
-Hết chương 7-