Mà trong lúc đó, cả nhà Lâm Vũ Chân đang ăn cơm.
Bàn ăn không tính là lớn, chỉ có bốn người mỗi người một bên, lặng lẽ không nói gì.
Đây là lần đầu tiên nhà Lâm Vũ Chân có thêm một người tới ăn cơm.
Hơn nữa người đó còn là con rể tới ở rể trong nhà bọn họ.
Lâm Văn ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, Tô Mai cũng không biết nên nói gì.
Bà không thích Giang Ninh phần nhiều vì không muốn con gái của mình lấy một người đàn ông chẳng có điểm nào tốt này.
Nhưng buổi chiều Giang Ninh ra mặt cho bà, bà không phải là người mù, không thể giả vờ như không nhìn thấy được.
Mà Lâm Vũ Chân cũng không biết nên nói gì.
Ngược lại Giang Ninh hoàn toàn không khách sáo, chẳng khác nào đang ở nhà mình vậy.
“Mẹ, mẹ nấu ăn ngon tuyệt vời, ăn rất ngon!” “Con không biết đã bao lâu chưa từng được ăn qua thức ăn ngon như vậy rồi!” “Con có thể ăn thêm một bát không?” Thức ăn trên bàn thì đồ mặn ít, đồ chay lại nhiều, nhưng nhìn Giang Ninh ăn rất nhanh, có vẻ thật sự thèm ăn.
Chỉ với tướng ăn này cũng khiến Lâm Vũ Chân phải suy nghĩ: Chỉ sợ khi hắn lưu lạc ở bên ngoài, đã từng bị đói trong một thời gian dài rồi.
Không đợi Tô Mai kịp phản ứng, Lâm Vũ Chân đã đón lấy bát cơm của Giang Ninh và bới cho hắn một bát.
“Cảm ơn vợ” Từ vợ kia làm cho tay Lâm Vũ Chân đang cầm muôi cơm không nhịn được liền run lên.
“Cốc cốc cốc!” Trong bầu không khí có chút lúng túng lại vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Văn ngẩng đầu lên và liếc nhìn, đang muốn vào buồng trong thì bị Tô Mai nghiêm khác trừng mát, chỉ đành phải ngồi yên tại chỗ.
“Ai đấy?” Tô Mai kêu lên một tiếng.
“Thím à, là cháu, Lâm Phong đây!” Từ trong giọng nói này có thể nghe ra được cảm giác.
không cam lòng, còn có chút bất lực.
Tô Mai và Lâm Vũ Chân lập tức nhìn nhau. Sao gã lại tới vậy? Chẳng lẽ sự thật đúng như lời Giang Ninh nói, gã tới cầu xin Lâm Vũ Chân sao? Hai mẹ con lập tức nhìn về phía Giang Ninh, nhưng hắn chỉ mải cúi đầu ăn cơm.
Tô Mai đi tới cửa và mở cửa ra, Lâm Phong lập tức tươi cười.
“Thím à, thím đang ăn cơm sao? Vũ Chân có ở nhà không ạ?” Vẻ mặt Lâm Phong hết sức lấy lòng, cho dù ở trước mặt ba mình thì gã cũng chưa từng cười nịnh nọt như vậy đâu.
Gã vừa thò đầu qua liền nhìn thấy Lâm Vũ Chân ngồi ở đó, vội nói: “Vũ Chân, chuyện lúc trước đều do tôi không đúng, tôi xin lỗi cô. Cô đại nhân đừng chấp tiểu nhân, tha cho tôi lần này đi” Ba người Lâm Vũ Chân lập tức sửng sốt.
Lâm Phong thật sự có thể ăn nói khép nép tới cầu xin tha thứ à? “Tập đoàn Lâm thị không thể thiếu cô được, cô mới rời đi có một ngày mà công ty đã loạn thế nào rồi?” Lâm Phong hơi cong lưng, ngượng ngập nói: “Cô quay về đi, rất nhiều dự án vẫn còn chờ cô đứng ra giải quyết đấy: Trong miệng gã nói nhưng trong lòng lại đang máng chửi không ngừng.
Chờ dự án này kết thúc, xem mình trừng trị cả nhà này thế nào! “Ba anh đâu?” Lâm Vũ Chân đang không biết trả lời thế nào, lại là Giang Ninh mở miệng nói giúp cô.
Hắn vừa nhai từng miếng lớn, vừa liếc nhìn Lâm Phong: “Sao ông ta không tới vậy?” Lâm Phong rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.
“Ba tôi quá bận nên bảo tôi qua xin lỗi Vũ Chân, cũng hi vọng em rể có thể tha thứ cho tôi, đừng chấp nhặt với tôi: Lâm Phong đúng là ăn nói đủ khép nép, thậm chí còn xin lỗi cả người tới ở rể như Giang Ninh.
“Không được.” Vậy mà Giang Ninh lại dứt khoát lắc đầu: “Người đuổi Vũ Chân đi chính là ba anh, muốn nói xin lỗi thì ông ta phải tới, bằng không chúng tôi sẽ không chấp nhận” Lâm Phong lập tức muốn nổ tung rồi.
Má nó, mày được voi đòi tiên à! “Anh… Lâm Phong tức tới mức muốn mở miệng chửi rủa rồi.
Tên tâm thần này lại động phải dây thần kinh nào thế? Mấy người Lâm Vũ Chân cũng nhìn Giang Ninh, sợ Giang Ninh làm lớn chuyện.
Lâm Phong cũng tới nói xin lỗi, nếu không thì cho qua chuyện này đi.
Hai ba con bọn họ đều không phải là người dễ đắc tội đâu.
“Ba, mẹ, Vũ Chân là cô con gái bảo bối của hai người, trước đây cô ấy phải chịu uất ức như vậy thì hai người phải quan tâm” Giang Ninh nuốt vào miếng cơm cuối cùng: “Bây giờ cô ấy là vợ con, cô ấy chịu uất ức thì con phải quan tâm” Hán đứng lên, trong mát hiện rõ sát khí! “Ai dám bắt nạt vợ con, con sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đất” Đột nhiên có sát khí khủng bố phát ra, lập tức làm không.
khí xung quanh chợt lạnh, trực tiếp ép tới Lâm Phong khiến gã không khỏi rùng mình một cái.
“Giang Ninh, anh đừng quá đáng quá!” Lâm Phong không thể nhịn được nữa.
Gã thậm chí đã chuẩn bị tốt sẽ quỳ xuống.
Nhưng… Giang Ninh căn bản xem thường lời xin lỗi của gã, có quỳ xuống cũng mất công thôi.
“Bảo ba anh tới xin lỗi, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả” Giang Ninh không hề khách sáo nói: “Anh còn chưa cút à?