Thẩm Huỷ Lan nói: “Bây giờ quần áo đều do máy móc làm, vừa dễ vừa đẹp, nghề may vá này của tôi cũng sớm bị đào thải, sống một mình chắc ăn cám.”
Khang Đề cười: “Thấy chưa, có mồm mép lợi hại đó.”
Thấy rằng đã đổi chủ đề, mấy người đàn ông rượu vào nên lâng lâng, muốn phàn nàn một trận.
Lâm Gia Dân nói: “Đúng, chỉ có cái miệng là hay! Không nuôi gia đình nên không biết nỗi khổ phải nuôi gia đình của đàn ông. Nói nhiều như thế là do rãnh quá thôi.”
Lộ Diệu Quốc mượn rượu nói thêm vào: “Cả ngày lải nha lải nhải, đem miệng gắn trên người tôi luôn rồi. Không phải anh nuôi em à?”
Lúc này, sắc mặt của mấy người phụ nữ đều thay đổi.
Khang Đề nâng trán. Đồng chí này…..
……..
“Sai một li đi một dặm, vì dòng đời mà phải làm vũ nữ. Vũ nữ cũng là con người, nỗi khổ trong lòng biết nói cùng ai….”
Đèn xoay quay vòng, ánh sáng lấp lánh.
Trong phòng khiêu vũ cũ, ánh đèn mờ lờ mờ, tiếng nhạc rất lớn. Từ thanh niên cho đến trung niên, cả nam lẫn nữ tụ lại cùng nhau lắc lư trên sàn nhảy, nhảy Rumba và Chachacha.
Ánh đèn đỏ xanh vàng lướt qua ghế dài ở góc sàn nhảy, trên mấy gương mặt non nớt viết “sống không còn gì luyến tiếc”
Trên bàn là một đống nước dừa cắm ống hút, bảy đứa trẻ lớn nhỏ ngồi quanh bàn.
“Tại sao tụi mình phải tới chỗ này?” Gương mặt Lương Thuỷ thờ ơ. Đèn xoay chuyển sang màu đỏ, lướt qua con ngươi màu nâu của cậu.
Lý Phong Nhiên mặt vô cảm: “Trong nội quy trường trung học có viết, không được vào quán net và phòng nhảy.”
Lương Thuỷ liếc mắt nhìn mấy người mẹ trên sàn nhảy: “Cho nên vì sao bọn họ lại dắt tụi mình tới cái chỗ này?”
“Tớ biết!” Tô Khởi hưng phấn giơ tay, “Bởi vì các mẹ muốn tạo phản!”
Lộ Tử Thâm lớn tuổi nhất đỡ trán, sửa lại: “Đình công”
“Đình công là sao?” Lâm Thanh quay đầu hỏi.
Lộ Tử Thâm thở dài, nhẫn nại giải thích: “Đình công là công nhân không làm việc nữa, nói điều kiện với nhà tư bản, khi nào đáp ứng điều kiện của bọn họ thì lại làm việc tiếp.”
Học sinh tiểu học Tô Lạc lắc lư chân, uống nước dừa, nói: “Nhưng mẹ vốn dĩ đâu có đi làm.”
Lộ Tử Hạo nói: “Đúng rồi.”
Lâm Thanh và Tô Khởi cũng gật đầu đồng ý.
Lý Phong Nhiên nghĩ ngợi, nói: “Mẹ tớ có đi làm, mẹ đang dạy học. Nhưng mà mẹ kiếm tiền không nhiều như bố.”
Mọi người đều nhìn Lương Thuỷ.
Lương Thuỷ nhún vai: “Mẹ tớ cũng làm việc. Nhưng mẹ là chủ của mẹ luôn, cho nên mẹ không thể đình công.”
Lộ Tử Thâm cảm thấy mấy đứa nhỏ này chẳng hiểu gì cả, nói: “Cả đám mấy đứa là bạch nhãn lang[4]!
[4] Bạch nhãn lang(白眼狼): chỉ người vô tình vô nghĩ.Sáu đứa trẻ đồng thời quay đầu sang trong lời ca “Rượu ngon và cà phê, tôi chỉ cần một ly”.
Tiếng nhạc vẫn còn vang lên: “Nhớ về quá khứ, tôi uống ly thứ hai. Biết rằng tình yêu như nước chảy…..”
Lộ Tử Thâm nói: “Mẹ không đi làm là không làm việc sao? Tô Thất Thất, mỗi ngày em ăn sáng ăn trưa ăn chiều là ai làm? Đúng, là bố em kiếm tiền, nhưng tiền đó tự biến thành rau mua về cắt sẵn, biến thành mấy món nấu rồi xào rồi nhảy lên đĩa rồi bay lên bàn à? Đến lúc em ăn xong, tụi nó lại tự rửa sạch sẽ rồi bay vào tủ chén?”
Tô Khởi và Tô Khởi sửng sốt.
“Lâm Thanh, quần áo của em là ai may? Em tưởng là cô bé lọ lem có chim chóc giúp đỡ như trong truyện cổ tích?” Quay đầu nhìn em trai Lộ Tử Hạo của mình, càng ghét bỏ: “Ở nhà quần áo ai giặt, sàn ai quét, lúc bệnh ai đưa em đi bệnh viện? Em tưởng chỉ có mỗi bố nuôi gia đình hả?”
Cậu lại nhìn về phía Lý Phong Nhiên và Lương Thuỷ: “Mẹ của hai đứa phải làm hai công việc, đi làm là một, về nhà còn phải tăng ca, càng vất vả hơn.”
Cả ghế dài lặng ngắt như tờ. Cả đám thiếu niên nhìn anh lớn Lộ Tử Thâm, vẻ mặt trang trọng, kính sợ, thậm chí có phần sùng bái.
Lộ Tử Thâm cảm thấy bọn trẻ căn bản không hiểu, lại thở dài: “Mấy đứa chơi đi, anh đi tìm bạn anh.”
Học sinh cấp 3 cầm trái dừa ra khỏi phòng nhảy.
Còn lại năm học sinh cấp 2 và một học sinh cấp 1 tiếp tục nhìn chằm chằm vào không khí, đờ người trong chốc lát rồi cùng quay đầu nhìn ra sàn nhảy.
Có mấy người mẹ đã tách ra nhảy với mấy người đàn ông xa lạ, rất vui vẻ, không có chút gì giống người đang đình công.
Lý Phong Nhiên yên lặng nhìn, có chút bất ngờ. Một cô giáo Phùng Tú Anh vẫn luôn nghiêm túc cũng sẽ có bộ dạng nhiệt tình như thế. Nếu để bác sĩ Lý thấy, chỉ sợ sẽ nói không ra thể thống gì.
Lâm Thanh cũng rất kinh ngạc, Thẩm Huỷ Lan luôn là một bà mẹ bó tay buộc chân nhất, thế mà lúc này trong phòng khiêu vũ, mẹ rất có sức sống, điệu nhảy không xuất sắc không nhịp nhàng nhưng là một kiểu sinh động khác. Cô bỗng nhiên cảm thấy mẹ có một mặt rất xinh đẹp, đứng giữa mấy người mẹ khác cũng không hề kém cạnh.
Mà Trần Yến thì vẫn luôn vui vẻ như thế, bản thân vui vẻ nên rất xinh đẹp.
Còn Trình Anh Anh và Khang Đề, hai người là tiêu điểm trong nhóm người cùng tuổi, ở đây thì như cá gặp nước.
Tô Khởi chợt nói: “Tụi mình cũng ra nhảy đi!”
Lương Thuỷ nói: “Cậu đần rồi à?”
Tô Khởi hung dữ liếc cậu: “Liên quan gì tới cậu!”
Lương Thuỷ: “Chỗ này là chỗ nhảy của người lớn.”
Tô Khởi lập tức phản bác: “Hì hì, cậu vẫn là con nít, còn tớ thì đã là người lớn rồi. Ha ha!”
Lương Thuỷ: “….”
Tô Khởi thắng một trận cãi nhau nên rất đắc ý: “Phong Phong, cậu nhảy không?”
Lý Phong Nhiên nhìn tứ phía. Tất cả đều là người lớn nên cậu hơi do dự.
Tô Khởi lại nhìn Lộ Tử Hạo, cậu liền xua tay: “Tớ không khiêu vũ. Đợi tới lúc mở nhạc sôi động thì tớ sẽ nhảy điệu Moonwalk.”
Lương Thuỷ hất nước lạnh: “Cậu nghĩ cái phòng nhảy cũ mèm này sẽ mở Michael Jackson?”
Lộ Tử Hạo: “….. Vậy chắc có mở điệu con thỏ mà nhỉ?”
Tô Khởi nhìn về phía Lâm Thanh, Lâm Thanh lập tức nói: “Cậu biết rồi đó, tớ không thể cảm nhận tiết tấu.”
Cô quay đầu nhìn em trai Tô Lạc, thằng bé còn chưa cao bằng mình nữa.
Ánh mắt cô chuyển một vòng, lúng ta lúng túng, cuối cùng lại rơi vào người Lương Thuỷ.
“…..” Lương Thuỷ nói, “Nhìn cũng vô dụng, tớ không khiêu vũ với cậu.”
Tô Khởi nói: “Tớ biết, cậu mù nhạc mà. Không cảm nhận được nhịp điệu, tay chân không phối hợp,
“…..” Lương Thuỷ nói, “Cậu rãnh quá nên tìm người cãi nhau à?”
Tô Khởi: “Vốn dĩ là thế mà? Chẳng lẽ không phải sao?”
Lương Thuỷ hút nước dùa, khoé miệng bỗng nở nụ cười nhạt: “Phép khích tướng vô dụng. Heo.”
Tô Khởi ghé vào bàn uống nước dừa: “Phép kích tướng gì? Tớ vốn chẳng muốn khiêu vũ với cậu. Cậu nghĩ thử xem, não cậu phản ứng chậm, tay chân không phối hợp, “bùm” một cái là ngã chổng vó. Xong rồi ánh đèn lướt qua, thật mất mặt.”
Bốn người còn lại im lặng, cùng nhau xem kịch. Dù sao từ nhỏ tới lớn Tô Khởi đã thích tìm đường chết, quen cả rồi.
Lương Thuỷ híp mắt nhìn Tô Khởi. Cô bé nhướng mày nhún vai, bày ra bộ dạng ai sợ ai.
Lương Thuỷ dựa vào ghế sofa, lồng ngực thở ra một hơi nặng nề, tay cầm chặt cái bình nặng nặng ở trên bàn, ánh mắt không có thiện ý nhìn chằm chằm Tô Khởi, nhìn khoảng mười giây thì cậu buông tay, đứng lên.
Tô Khởi nhếch miệng cười, đắc ý nhảy dựng lên.
Lâm Thanh than: “Lương Thuỷ cắn câu rồi.”
Lý Phong Nhiên uống nước dừa: “Chưa biết ai cắn câu đâu.”
Lương Thuỷ bước vào sàn nhảy, quay đầu nhìn cô. Tô Khởi cười tủm tỉm đuổi theo. Hai người đứng đối mặt với nhau. Lương Thuỷ đỡ eo cô, một tay cô đặt trên vai cậu, tay còn lại thì nắm lại với nhau.
Cậu rũ mắt nhìn cô, ghét bỏ nói: “Sao cậu càng ngày càng lùn vậy?”
“Tào lao!” Tô Khởi đá một cái, Lương Thuỷ nhẹ nhàng nhấc chân tránh, nói: “Nhảy thế nào?”
“Đơn giản lắm.” Tô Khởi chuyển sự chú ý, nói, “Cứ đi theo nhịp của nhạc là được. Cậu nghe: một hai ba, hai hai ba, ba hai ba, bốn hai ba – nghe ra chưa?”
Đôi mắt cô lấp lánh, còn Lương Thuỷ thì bày ra bộ mặt cá chết: “Ờ, nghe không ra.”
“Sao cậu ngốc thế?”
“Vậy tớ đi đây.” Lương Thuỷ định buông tay.
“Ê——” Tô Khởi kéo cậu lại, lập tức cười tủm tỉm sửa lời, “Cậu chưa từng nhảy nên bảo đảm không quen. Tớ đánh nhịp trong lòng bàn tay cậu là được.” Cô gõ ngón tay đánh nhịp trong lòng bàn tay cậu, chậm rãi dẫn theo cậu bước một hai ba.
“Ba hai ba, bốn hai ba, cứ như vậy, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.” Lương Thuỷ gật đầu.
“Vậy bắt đầu thôi!” Tô Khởi nghe tiếng nhạc, đến khi nắm được nhịp thì lập tức gõ vào lòng bàn tay cậu, “Bắt đầu, một hai ba, hai hai —— ui ——”
Lương Thuỷ đạp lên chân cô, đạp không nhẹ chút nào.
Tô Khởi đau đến nỗi nhảy lên.
Lương Thuỷ cúi đầu: “Ây da, đạp trúng cậu hả?”
“Cậu còn chưa quen, không sao đâu.” Cô còn muốn khiêu vũ nhé, vậy nên kéo cậu tiếp tục.
Không đến năm giây: “Ây——”
Lương Thuỷ hiếm khi lộ ra vẻ áy náy: “Vẫn là thôi đi, tứ chi của tớ không phối hợp, nhảy không được.”
Tô Khởi chẳng tin. Đi ba bước đơn giản như thế, sao lại nhảy không được chứ.
Kết quả,
“Ây!”
“Á!”
“Ui!”
Mới đầu Lương Thuỷ còn giả mù sa mưa xin lỗi, lúc sau thì bày ra bộ mặt lợn chết không sợ nước sôi: “Ờ, tớ không nhảy được.”
Vất vả lắm mới nhảy xong một bài, Tô Khởi cảm thấy chân mình bị cậu giẫm nát luôn rồi.
Cậu hỏi: “Vẫn nhảy hả?”
Đầu Tô Khởi lắc như cái trống lục lạc.
Lương Thuỷ xoay người đi về ghế dài, đưa lưng về phía cô, khoé miệng mở to, cười đến cong cả mắt, suýt chút nữa không nhịn nổi mà cười ra tiếng.
Tô Khởi trở lại ghế, cởi giày xoa chân.
Lộ Tử Hạo nói: “Cậu là heo à Thất Thất?”
“Hả?” Cô bé khó hiểu nhìn cậu rồi lại nhìn Lương Thuỷ. Người này đang cười đến cả người run rẩy, may vẫn chưa cười đến sốc hông.
Cô bé liền cầm giày đập cậu. Cậu giơ tay đỡ được. Tô Khởi nhào đến, lấy chiếc còn lại đạp lên chân cậu.
Lương Thuỷ làm gì để cô đạp. Cậu ngồi trên sofa, hai chân né cực nhanh. Một người thì như đang nhảy tap dance đạp tới đạp lui, người còn lại thì phản ứng cực nhanh né xui né ngược, tay chân không phối hợp chỗ nào?
Tô Khởi đạp mãi đạp không được chân cậu, cáu đến nỗi ấn xuống chân cậu. Lương Thuỷ cười ha hả, nhẹ nhàng tránh đi. Cậu chụp lấy hai tay Tô Khởi, mạnh mẽ ngăn chặn “thủ đoạn” của cô bé. Toàn bộ sức lực của Tô Khởi bị cậu áp chế, giận đến nỗi thét to lên.
Cô càng giận thì cậu càng cười đến nỗi không ngừng lại được.
Hai tay Tô Khởi bị Lương Thuỷ giữ chặt, không cam tâm mà lại đạp chân cậu lần nữa, lại bị cậu nhanh nhẹn tránh đi.
Hai người đạp né đạp né loạn xà ngầu. Đến khi mấy người mẹ nhảy mệt đến nghỉ ngơi uống nước thì cậu mới thôi níu chặt Tô Khởi.