Ai ngờ chỉ với thời gian một bữa cơm đã khiến cô gái kia mê mẩn, hai người nói chuyện trong bữa ăn chưa đủ, lúc ăn xong còn định hẹn nhau đi riêng, hẹn nhau đi xem phim, cũng quả là không chê kiểu hẹn hò này quê mùa.
Người lớn nói chuyện thì trẻ con không được chen lời, Vương Nhất Bác tự mình ngồi bên cạnh nốc hết hai chai rượu, có vẻ hơi nóng, sau đó cũng không biết có vấn đề gì, sau khi tan tiệc bắt đầu xuất hiện hành vi kỳ lạ.
Tiêu Chiến với cô gái đó đi về hướng rạp chiếu phim, cậu ấy bám theo phía sau như cái đuôi nhỏ, người ta mua trà sữa cậu ấy mua trà sữa, người ta mua vé xem phim cậu ấy cũng mua vé xem phim, mua hàng ghế cuối cùng, ẩn giấu hành tung vô cùng tốt, toàn bộ quá trình Tiêu Chiến đều không biết có người bám theo phía sau.
Cho tới tận lúc phim chiếu được một nửa, nhận được một tin nhắn, Tiêu Chiến hạ thấp điện thoại xuống ghế xem, là Vương Nhất Bác gửi cho anh ấy, không nói gì khác, chỉ gửi số ghế trong rạp phim, Tiêu Chiến lần mò trong bóng tối quay đầu lại nhìn, thì thấy ở hàng ghế cuối cùng có một bóng người đứng dậy bỏ đi.
Đó hình như thật sự là Vương Nhất Bác.
Anh ấy gọi cô gái kia, nói mình đi vệ sinh một chút, sau đó chạy theo bóng đen đó ra ngoài, chạy một vòng quanh hành lang đều không tìm thấy. Đang định quay về, thì đột nhiên bị kéo một phát vào nhà vệ sinh.
Mọi người đều đang ngồi trong rạp xem phim, bên cạnh không một bóng người, cũng phải khen là Tiêu Chiến rất gan dạ, phải người khác thì chắc đã bị dọa cho hồn bay lên trời rồi.
Chuyện phía sau thì đơn giản mà thô bạo, Vương Nhất Bác ấn anh ấy lên cửa rồi trực tiếp hôn luôn, hôn tới nỗi cắn răng cắn lợi, môi Tiêu Chiến cũng bị cậu ấy hôn tới sưng đỏ.
“Không phải anh nói sẽ đi xem phim này với em sao?”
Vương Nhất Bác giống như một oán linh trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn vào gương sờ sờ môi mình, đau như xé, Vương Nhất Bác dùng thêm chút sức là có thể cắn anh ấy bật máu rồi.
Anh đối mắt với bóng của Vương Nhất Bác trong gương, cậu bé chau chau mày, trẻ con hung dữ, lúc nổi nóng trông cũng rất đáng thương, Tiêu Chiến không nhẫn tâm mắng cậu ấy, xoay người nhìn cậu, đưa tay véo véo má cậu, “Nhất Bác, anh coi em như em ruột, em không thể đùa như thế này được.”
Vương Nhất Bác nhấc tay lên liền khóa chặt cổ tay anh ấy, “Ai là em anh, em có anh trai.” Nói xong liền đẩy Tiêu Chiến ấn lên tường.
Lúc làm chuyện này đầu óc Vương Nhất Bác nóng bừng bừng, căng thẳng tới mức tim muốn nhảy vọt ra bên ngoài, cậu ấy ấn chặt Tiêu Chiến, nhưng bàn tay của chính cậu ấy thì liên tục phát run.
Đây là do Tiêu Chiến phối hợp với cậu ấy, chứ nếu Tiêu Chiến không phối hợp, cậu ấy run tới mức này, căn bản không túm nổi Tiêu Chiến.
Chóp mũi hai người dính vào nhau, Vương Nhất Bác lúc đó nào biết hôn là cái mẹ gì, không biết tí gì về nghệ thuật, cứ thế cắn bừa cắn bãi lên môi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến không từ chối cậu ấy, đến cả một chút suy nghĩ từ chối cũng không có.
Nhân lúc hai người tách ra hổn hển hít thở Tiêu Chiến mới nói: “Anh em mà biết anh với em thế này, cậu ấy nhất định sẽ đánh anh.” Đầu óc Vương Nhất Bác rối loạn tới mức còn không biết mình đang ở đâu, “Không để cho anh ấy biết là được, sợ gì chứ, anh ấy dám đánh anh, em đánh lại anh ấy.”
“Cái thằng nhóc nhà em đúng là muốn lên trời rồi.”
“Lên trời thì có ý nghĩa quái gì, em lên trên anh.” . Truyện Dị Giới
Chuyện sau đó Tiêu Chiến không nhớ rõ nữa, hai người trốn trong nhà vệ sinh hôn nhau rất lâu, đợi tới lúc Tiêu Chiến quay lại phòng chiếu phim thì thấy bộ phim sắp kết thúc rồi, anh ấy thật sự không muốn ứng phó nữa, nhưng một người đàn ông lớn bằng từng này không thể nào không làm chuyện đàn ông nên làm, có chuyện gì thì anh cũng phải đưa con gái nhà người ta an toàn về đến nhà đã rồi mới tính.
Hôm đó anh ấy gọi xe đưa cô gái kia về nhà, trên đường đến điện thoại cũng cầm không chắc, vì run, tay run, nhưng lại cực kỳ hưng phấn.
Sau đó chân trước vừa mới đưa cô gái kia về đến cửa nhà, chân sau đã nhắn tin cho người ta bảo chúng ta vẫn nên làm bạn, quay đầu thêm một cái nữa, trực tiếp đưa luôn em trai của bạn về nhà mình.
Tối hôm đó Vương Nhất Bác nói dối với anh cậu ấy là đi quán net chơi game, nhưng đêm đó thú vị hơn so với chơi game nhiều, cả đời khó quên, có những chỗ chính là, đã vào trong thì cả đời này cũng đừng mơ sẽ có thể ra ngoài.
Vương Nhất Bác không thể nhớ về những điều này, vì nghĩ lại sẽ thấy chịu không nổi, trái tim chịu không nổi, phía dưới cũng chịu không nổi, chỗ đó căng cứng tới mức phát đau, cậu ấy khó chịu tới mức đến Iron Man cũng không xem tiếp được nữa.
Cậu nhắn tin cho Tiêu Chiến: “Giám đốc Tiêu hôm nay rảnh không, đi xem phim?”
Cái này gọi là gì, tìm kiếm những năm tháng thanh xuân đã trôi qua, sự lãng mạn của người trung tuổi, vừa đau lòng vừa chua xót.
Lúc Tiêu Chiến nhận được tin nhắn, anh ấy đang ở trong nhà vệ sinh của quán ăn nôn thốc nôn tháo.
Hôm nay anh ấy vội vội vàng vàng rời khỏi nhà Vương Nhất Bác, là vì buổi tối có hẹn khách hàng đi ăn cơm, có một hợp đồng hợp tác sắp hết hạn, hợp đồng tái ký đã gửi đi cả nửa tháng mà vẫn chưa thấy ký, nghe nói có công ty khác đang giở trò, nên Tiêu Chiến chỉ đành đích thân đi lôi kéo quan hệ.
Cuộc sống chính là như vậy, nhìn thì tươi đẹp rực rỡ, nhìn kỹ mới thấy kẻ nào kẻ đó đều sống như chó vậy.
Chó thì còn xem phim cái nỗi gì.
Tiêu Chiến uống nhiều tới mức trước mắt đều mờ nhạt hết, bò lên bên bồn rửa mặt nhìn điện thoại cả nửa ngày trời, biết là Vương Nhất Bác gửi tin nhắn tới, nhưng khổ nỗi đến nửa chữ cũng nhòe tới mức nhìn không ra.
Cơn buồn nôn trong dạ dày vừa mới lắng xuống được một chút, người của đối tác đã tới tận nhà vệ sinh tóm được anh. “Giám đốc Tiêu, anh chạy tới đây trốn rượu đấy à? Thế này không được đâu, mau quay lại bàn.”
Tiêu Chiến cười cười giải thích: “Không trốn, tôi gọi cho người nhà một cuộc điện thoại, các anh uống trước đi, tôi quay lại ngay.”
Anh ấy nói gọi cuộc điện thoại cho người nhà, sau đó Vương Nhất Bác liền nhận được điện thoại của anh ấy.
Vương Nhất Bác vừa thấy Tiêu Chiến tìm mình đã vui như mở cờ trong bụng, tiếp đó giọng nói hớn hở gọi: “Anh Chiến.”
Tiêu Chiến không nói nhảm với cậu ấy, hỏi ngay: “Em đã khỏi ốm chưa? Giúp anh một việc.”
“Khỏi rồi, anh nói đi, giúp gì cũng được, chuyện kiểu cực kỳ quá đáng kia cũng được.”
Tiêu Chiến không có thời gian tán dóc với cậu ấy, “Lát nữa anh gửi cho em một địa chỉ, em đến nhà bố mẹ anh đón Tiểu Tỏa về giúp anh, anh đang ăn cơm với khách hàng, không đi được.”
Vương Nhất Bác sững người một lát, có chút lúng túng hỏi anh: “Bố…bố mẹ anh?”
“Em không tiện à?”
“Không phải không phải, giờ tối muộn thế này, tự nhiên gặp bố mẹ anh, gấp gáp quá, em cũng không kịp chuẩn bị gì cả.”
“Không cần chuẩn bị gì cả, đón thằng bé về là được.”
Vương Nhất Bác nghĩ một lát rồi nói: “…Được rồi.” Sau đó lại hỏi Tiêu Chiến: “Anh đây là uống bao nhiêu rồi thế? Em cách cái điện thoại còn có thể ngửi thấy mùi rượu rồi đây này.”
“Anh không sao.”
Bao nhiêu năm như vậy, uống rồi nôn, nôn rồi uống, tửu lượng không được thì trồng cây si, Tiêu Chiến đều đã quen rồi.