Nghe xong tin tức chấn động việc Kiến Nhất đưa Vu Yên Nhi về nước, Từ Tuấn Vỹ mất một lúc mới tỉnh táo lại, anh quen biết Kiến Nhất từ những ngày đầu năm lớp Mười, vô tình biết được cậu bạn luôn chăm chỉ học hành lại có một vị hôn thê ở nước ngoài, lúc đó anh đã cực kỳ sốc.
Lần đầu tiên Từ Tuấn Vỹ trực tiếp nói chuyện với Vu Yên Nhi vào trước những ngày thi học kỳ I lớp Mười, vốn định đến trao đổi bài tập không ngờ lại thấy Kiến Nhất đang videocall cùng một cô gái trên máy tính, từ giây phút ấy trở đi hình tượng học bá của Kiến Nhất trong ấn tượng của Từ Tuấn Vỹ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Từ Tuấn Vỹ đi ra ban công của phòng ngủ, chồm người qua ban công nhà bên cạnh gọi lớn: “Nhiên Nhiên!”
Đang xem phim tình cảm trên máy tính bỗng bị Từ Tuấn Vỹ gọi như đòi nợ, Mạc Nhiên Nhiên vội đẩy cửa ló đầu ra hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Kiến Nhất vừa gọi, bảo chiều mai cùng đi mua đồ chuẩn bị học quân sự”
Mạc Nhiên Nhiên gật gù, vài giây sau thay đổi mắng anh: “Có vậy thôi mà cậu kích động vậy à?”
“Kiến Nhất… đón Yên Nhi về rồi”
“Thật à?!” Mạc Nhiên Nhiên vui đến hai mắt sáng rỡ chạy ra chổ lan can đối diện với Từ Tuấn Vỹ. Chuyện tốt nhưng anh lại bày ra bộ dạng như mất tiền, cô nghi vấn nhìn anh: “Thái độ của cậu là sao chứ?”
Từ Tuấn Vỹ cười lạnh, mặt mày nhăn nhó ngán ngẩm, bởi vì Mạc Nhiên Nhiên vẫn chưa tận mắt thấy tận tai nghe cách mà Kiến Nhất và Vu Yên Nhi khi nói chuyện với nhau, riêng anh đã có kinh nghiệm đầy mình.
“Cậu ở đó vui đi, chuẩn bị mà ăn cơm chó dài đường”
“Ấu trĩ” Mạc Nhiên Nhiên buồn cười, quay lưng bỏ đi một mạch vào phòng chuẩn bị ngày mai gặp Vu Yên Nhi người thật ngoài đời.
…—————-…
Buổi sáng thức dậy đã không thấy bóng dáng của Kiến Nhất đâu, mẹ Kiến bảo anh đã đến thư viện từ sớm, Vu Yên Nhi rảnh rỗi xuống kho phụ mẹ Kiến gom sách giấy cũ mang ra quyên góp cho nhà văn hóa.
Trong lúc dọn dẹp, Vu Yên Nhi phát hiện một thùng thư vẫn còn chưa đọc, mỗi lá thư là một màu sắc tươi mới, còn thoang thoảng hương thơm, quan trọng hơn hết tên người nhận đều là Kiến Nhất.
“Mẹ, đây là thư người ta gửi Kiến Nhất sao?” Vu Yên Nhi cầm một mớ giấy trong tay giơ lên.
“Đúng rồi” mẹ Kiến liếc sơ liền nhận ra ngay, không hề có ý giấu giếm: “Mấy lá thư này được gửi đến nhà, còn có quà nữa mà mẹ mang hết cho bọn trẻ ở trại mồ côi rồi”
Ý nghĩ thoáng hiện qua đầu, khóe miệng Vu Yên Nhi cong lên ẩn ý: “Mẹ, con mang thùng thư này về phòng được không?”
“Đương nhiên là được, tốt nhất là xem cho kỹ để biết ai tình địch. Nhưng mà con đừng để Kiến Nhất biết, nó bắt mẹ không được nói cho con biết, nó sợ con ghen” Mẹ Kiến tươi cười hiểu ý, luôn ủng hộ mọi hành động của con dâu tương lai.
Mang thùng thư về phòng, Vu Yên Nhi ngồi dưới sàn mở xem từng lá thư, bao thư không có dấu vết mở bất kỳ cái nào, chứng tỏ Kiến Nhất chưa hề động đến.
Việc Kiến Nhất thường xuyên được tỏ tình có lẽ là việc rất bình thường, anh không những có ngoại hình, thành tích học tập tốt, gia đình lại thuộc dạng có điều kiện, quan trọng là tính tình và nhân cách không thể chê được, chỉ bấy nhiêu thôi đã có khối người đem lòng yêu mến anh.
Đọc xong thùng thư, trong đó có rất nhiều bức thư đến từ một người, thời gian gửi lại rất đều đặn, thậm chí còn ghi rõ họ tên người gửi như cứ sợ Kiến Nhất không nhìn thấy. Vu Yên Nhi cười thâm hiểm, cô biết người này và cô cũng chắc chắn người này biết Kiến Nhất là hoa đã có chủ, lá thư gần nhất được gửi đến vào trước ngày Kiến Nhất sang Úc, kẻ này đúng là không có ý định từ bỏ.
Buổi chiều cùng Kiến Nhất ra ngoài mua đồ sẵn tiện đi ăn, Vu Yên Nhi chính thức gặp gỡ bạn thân anh là Từ Tuấn Vỹ và Mạc Nhiên Nhiên. Thực ra mọi người đã cùng nhau nói chuyện trên mạng rất nhiều lần, chỉ là lần đầu gặp nhau ngoài đời. Với tính cách hòa đồng của Vu Yên Nhi thì việc kết thân với ai đó vô cùng dễ dàng, với kiểu nghịch ngợm như Từ Tuấn Vỹ lại càng thân nhanh như hai “thằng” bạn.